BÃO



Một câu hỏi là, tại sao ta không tổ chức sống cùng bão, chấp nhận nó như một phần của cuộc sống, để dân thích nghi, có những biện pháp thích hợp với nó, mà lại cứ căng ra chống nó, đến mùa mới chống. Mà nói thật, tôi thấy càng chống thì càng thiệt hại. Chả ai chống được tự nhiên, huống gì đây là những cơn bão khủng khiếp, nó cuốn phăng tất cả những gì nó gặp trên đường đi của nó...

----------



          Thêm một cơn bão đang đến. Một tờ báo còn gọi nó là “Cuồng phong”. Vâng, cuồng phong ấy tên Rammansun.

          Bão với nước ta thì đã quá quen, quen đến mức năm nào bão vào muộn lại có người ngửa mặt nhổ râu thắc mắc: Giờ này mà bão chưa vào. Bởi dân sống cùng bão, đằng nào nó cũng vào thì vào đi để còn tính chuyện mà làm ăn. Lại nhớ một câu chuyện tiếu lâm: một bà cụ cho một anh họa sĩ thuê một phòng trong nhà. Anh này hay về khuya, và về là không thèm cúi xuống mà thẳng chân phi thẳng giày vào tường. Đêm nào cũng thế, sau 2 tiếng uỳnh uỳnh là anh lăn ra ngủ, và bà cụ cũng phải chờ xong 2 tiếng ấy mới yên tâm ngủ. Một hôm bà nói với anh khách trọ: Cháu ạ, già khó ngủ, nay cháu về thì chịu khó cúi xuống cởi giày để nhẹ giúp già nhé. Tối sau anh chàng về, say rồi nên theo thói quen phi chân cho giày lao vào giường. Xong một chiếc thì… nhớ đến bà cụ. Thế là anh cúi xuống nhẹ nhàng tháo giày đặt cẩn thận vào chỗ. Hai tiếng sau có tiếng gõ cửa, anh chàng choàng dậy thì thấy bà cụ chủ nhà, cụ thều thào: Cháu ơi, còn một chiếc nữa cháu phi nốt để già ngủ, già đợi nãy giờ mà chưa có tiếng uỳnh thứ 2…

 

          Và tất nhiên là ủy ban phòng chống bão lụt quốc gia lại họp, lại chỉ đạo, quyết liệt và triệt để, công điện đến tất cả các tỉnh thành. Tất nhiên. Không thể để một mạng người nào bị chết vì bão là mệnh lệnh tối thượng. Năm nào cũng có cảnh chạy bão, chống bão. Nhiều năm VTV còn tường thuật trực tiếp… bão.

 

          Có cái lạ, năm nào chúng ta cũng tổ chức chống bão, rất tốn kém vất vả, rất hồi hộp gay cấn, cả nước hướng về bão, nhưng thực ra nếu bão vào đúng tâm thì thiệt hại là vô cùng lớn. Đủ kiểu thiệt hại, thường thì sau bão người chết nhiều hơn ngay khi đang bão.

 

          Một câu hỏi là, tại sao ta không tổ chức sống cùng bão, chấp nhận nó như một phần của cuộc sống, để dân thích nghi, có những biện pháp thích hợp với nó, mà lại cứ căng ra chống nó, đến mùa mới chống. Mà nói thật, tôi thấy càng chống thì càng thiệt hại. Chả ai chống được tự nhiên, huống gì đây là những cơn bão khủng khiếp, nó cuốn phăng tất cả những gì nó gặp trên đường đi của nó.

 

          Có hồi báo chí đưa tin dân Quảng Nam có cách đào hầm chống bão. Rồi lại có những ngôi nhà để dân sống với bão. Nhưng những mô hình này chủ yếu là tự phát, không thấy ai “nhân điển hình” hay có một công trình nào nghiên cứu để nhân rộng.

 

          Để giờ, cứ nghe tin bão là lại có thông báo… chống bão.

 

          Và thon thót.

 

          Dân ta quan hệ máu mủ dằng dịt, tình quê hương đậm đà dù có đi phương trời góc bể. Vậy nên mỗi lần nghe tin bão, ở đâu đó, thì người khắp nơi lại thon thót. Làm ăn gom góp cả năm chỉ một cơn bão là bay sạch. Lại tay trắng. Cứ như dã tràng thế. Và người cả nước lại quyên góp. Trong đánh giá công chức hàng năm hoặc bình xét gia đình văn hóa ở tổ dân phố bao giờ cũng có mục đóng góp ủng hộ bão lụt như một tiêu chí đánh giá… Ngàn xưa cha ông ta chỉ nhà tranh vách đất với những lũy tre bao quanh làng nhưng có vẻ như thiệt hại không nhiều như giờ. Hoặc giả thư tịch không ghi, hoặc là nghèo quá nên thiệt hại không đáng kể. Chứ bây giờ, mỗi năm bão đi qua, chỉ một hoặc hai cơn “trúng đích” là hàng nghìn tỉ ra sông ra biển, chưa kể thiệt hại về người. Lại thấy trắng khăn tang, lại thấy những thân phận phơ phất, những kiếp người lang thang, dẫu nhà nước và xã hội quan tâm giúp đỡ rất nhiều, nhưng bão mà, sao mà chịu nổi…

 

          Một kế hoạch, một chính sách sống chung với bão khoa học, hợp lý để giảm đến mức thấp nhất thiệt hại cả người và của là một mong mỏi chính đáng của mọi người dân Việt. Việt Nam ta rất nhiều nhà khoa học, thử ai đó, chưa cần nhà nước đặt hàng, ra tay giúp dân đi, chắc chắn dân sẽ lập đền thờ như dân Quảng Công, Quảng Điền, Thừa Thiên Huế đã lập đền thờ ông Phan Thế Phương, nguyên cán bộ giảng dạy khoa Thủy sản, đại học Nông Nghiệp Hà Nội, nguyên giám đốc sở Thủy sản Bình Trị Thiên, người đã lăn lộn ở đây bày cho dân nuôi tôm nuôi cá và thoát nghèo…

 

          Bây giờ, cả nước ta lại đang hồi hộp theo dõi cơn bão Rammansun, cuồng phong của biển, hiện tại đang giật cấp 15, 16…

                                                                           

 

 


 

Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét