(Họa bài BÊN SÔNG HOÀI CẢM của bác Tạ Anh Ngôi)
Mặt biển mênh mông sắc ngọc phơi
Sóng xô bờ cát mãi muôn đời
Chiều buông hắt bóng dừa nghiêng đổ
Gió thổi lay rèm nắng nhẹ rơi
Còng gió diễu càng xua bọt nước
Hải âu giang cánh vẫy mây trời
Mình ta ngơ ngẩn hoàng hôn tím
Nỗi nhớ trong lòng chẳng thể vơi.
25/12/2011
MH
0 nhận xét:
Đăng nhận xét