Mà bao nhiêu năm Miề Bắc đói khổ thế, nên coa được miếng ăn ngon là nhớ đời, và cái nhớ nhất, lâu nhất, cũng chính là miếng ăn. Ăn sướng nhớ đã đành, khổ quá cũng nhớ...
Thời các cụ Nam Cao, Ngô Tất Tố, Nguyễn Công Hoan... thì tác phẩm của các cụ cũng toàn đề cập đến miếng ăn, thế mà cái nào ra cái nấy...
Thấy mẹ tôi bảo, ông ngoại tôi ngày xưa là cai bếp, nên mẹ có học được tí ti, nhưng cái thời khổ, mỡ thì thọc 1 chiếc đũa vào lọ rồi rút ra cho vào chảo xào rau, mì chính thì đếm từng hạt... có muốn nấu cho ngon cũng khó. Nhưng lạ, các món dân gian mẹ tôi nấu vẫn rất ngon, có lẽ lại nó không phụ thuộc vào mỡ, mì chính. Ngay chuyến này, trong cái thùng đóng chật căng gửi máy bay đựng sách thì cũng có mấy cân... cà nghệ lót trong ấy. Mấy chú em thấy mình kể món ăn, xuýt xoa nhắc đến cà, bèn gọi điện thoại vào Nghệ An đặt, trong ấy gửi xe khách ra Hà Nội, các chú ấy ra bến xe lấy rồi mang vào khách sạn cho mình. Cà trong này hạt nhiều vỏ mỏng ăn chát. Cà Bắc vỏ dầy hạt ít ăn giòn, ngọt, bùi và thơm...
Và tôi thì lại... sáng dạ, hehe tự sướng. Thấy mẹ nấu ăn là tìm hiểu. Thuộc lòng công thức nấu ăn của chú cấp dưỡng cơ quan: Cổ cánh băm viên gan lòng nấu miến 2 chân nấu chè (tức cháo, nói thế cho vần)...
Lang thang đến đâu thấy món gì cũng nếm, cũng tìm hiểu, cũng khám phá, và rất thích sáng tạo nếu hăng lên, sẽ tự mình vào bếp, còn không thì uể oải, ai cho gì ăn nấy...
Và vì thế, mỗi lần ra Bắc toàn tìm món Bắc thuần chủng để ăn.
Ốc nấu chuối đậu là món tôi hay ăn. Vừa ngon vừa rẻ. Ba bốn thằng, làm một nồi ốc chuối đậu, uống say nhòe và no mà rất ngon.
Vậy nên hôm ấy tôi nói Thụy cho anh em chúng tôi ăn ốc. Bọn kia có thể có đứa không thích nhưng nể tôi, đều gật lia lịa như bổ củi. Tôi còn hẹn, có được cổ hũ chuối là ổn nhất, hạ sách mới quả chuối. Cổ hũ là cái đoạn tiếp giáp giữa củ và cái mầm chuối đang nhú lên, nó mềm và ngọt. Cũng như cái dạ dày lợn, cái cổ hũ là đoạn trên cùng của dạ dày, nó giòn và ngọt...
Thấy Thụy tuyên bố ốc 7 món, tôi tưởng y dóc ai ngờ thằng cháu thợ mộc của nó xắn tay trổ tài cùng vợ nó và vợ Thụy mà đúng là 7 món ốc. Nhưng mình nói ngay với nó: Hỏng rồi cháu ơi. Đến 7 món, mà món nào cũng nhiều, chưa kể gà đi bộ chặt úp miếng thế kia nữa, thì chắc chắn là sẽ... không ngon. Nó bị cái cảm giác no nê khi chưa ăn giết chết. Sẽ không có cảnh múc đầy bát ốc chuối mà sùm sụp soàn soạt, mà chỉ còn cảnh vẻ gẩy gẩy như kiểu cơm khách, ăn một miếng, bỏ đũa nhìn trời nhìn đất nhìn nhau, bâng quơ 1 câu rồi lại nhẹ nhàng gắp 1 sợi...
Đấy là kinh nghiệm của mình, làm gì ít món thôi, có món chủ đạo, hoặc 1 món là ổn nhất, như tiết canh chẳng hạn, chỉ tiết canh, thật nhiều, sau đấy ăn miến hoặc cháo. Bày nhiều thịt ra chỉ tổ ế...
Thôi dông dài mỏi mắt tốn chữ, khoe các món ốc thằng cháu rể khéo tay của Đỗ Tiến Thụy trổ tài. Thằng này uống rượu cũng hay, dù trước khi uống, ông bố vợ, là anh thằng Thụy, đã e hèm: uống ít thôi con. Còn vợ nó đứng trong bếp mà mắt toàn nhìn... lưng nó điều khiển như bấm remote. Chả bù mình với con rể, thoải mái chả nhái luôn...
Ốc cuốn lá bưởi nướng. Món này 7 điểm |
Chả ốc. Món này 8 điểm |
Nhà Thụy gọi ốc hấp, mình gọi ốc vọng nguyệt cho nó sang. 8 điểm |
Nem ốc, món này 10 điểm |
Ốc nấu chuối. Món này ăn 1 mình thì 9 điểm, nhưng ăn sau khi đã ăn các món trên nó còn có 7 điểm |
Và đây là nhà Thụy, chụp ban đêm nên nó không lên hết. Chả hiểu tiền đâu mà nó xây cái nhà tơ hơn cả đình làng thế... |
0 nhận xét:
Đăng nhận xét