VỚI BÁC ĐỖ CHU

Nói thật là tôi vẫn kính nhi viễn chi ông, chủ yếu ngắm ông từ xa, thi thoảng có được ngồi hầu chuyện ông thì chủ yếu là nghe và gật đầu rồi dạ. Ông là một trong những nhà văn hàng đầu VN hiện nay. Cái hồi nào đấy, cái "Hương cỏ mật" của ông nó vật tôi khiến suốt ngày ám ảnh. Dạo gần đây ông in liên tục, cuốn nào cuốn nấy dày cộp, nhưng đọc rất vào, dẫu là tùy bút. Tùy bút mà viết tràng giang đại hải hàng mấy trăm trang mà đọc cứ thun thút thì chỉ có Đỗ Chu. Ông viết như bâng quơ thế mà rồi chuyện nọ dắt chuyện kia lớp lang tuần tự đâu ra đấy.

Nhớ lần nào ở Huế, vừa xuống xe- ông đi cùng đoàn nhà văn từ Hà Nội vào, chưa nhận phòng thì ông chộp luôn tôi: a Hùng. Mày đưa anh đi thăm anh Điềm và anh Đính tí, có người gửi quà cho ông Đính. Thế là tôi mượn cái ô tô đưa ông đi. Trước khi đi ông lôi trong túi sách ra 4 cuốn sách dầy cộp: Tao mang từ Hà Nội, được có 2 bộ, tặng chú một bộ, cất ngay đi không đứa khác nó thấy. Đến nhà ông Đính (Trần Vàng Sao) ông rút biếu ông Đính tờ 2 trăm dù tôi biết ông chỉ lương hưu và vợ bệnh cả chục năm nay. Nhưng ông Đính còn khổ hơn ông, nên ông biếu dù ông chưa gặp ông Đính và ngược lại có khi ông Đính cũng chửa nhớ ông Đỗ Chu là ông nào vì nhiều năm rồi ông Trần Vàng Sao ít tiếp xúc với giới văn chương, ông cứ cúm rúm ở nhà, và chìm vào tuổi, chìm vào quên...

Hôm rồi tôi ra Hà Nội, ông lại gọi về nhà ông ăn cơm. Nhớ lần trước, ông cũng đã hẹn một lần, giao cho ông Nguyễn Hữu Sơn, viện phó viện văn đón tôi đến nhà ăn cơm. Thú thật là tôi chưa xếp được thời gian thì lại nhận được... thư ông, rất trịnh trọng, đại loại là hẹn chú ăn cơm nhưng biết chú cũng bận, thôi dịp khác vậy.

Dịp khác là lần này. Biết có cả bà xã tôi cũng đang ở Hà Nội, ông bảo mày cho tao tờ giấy tao viết cái thư. Tưởng viết cho ai, té viết cho... tôi.



Từ nơi mình ở 23 Nguyễn Đình Chiểu, tôi taxi sang chỗ vợ ở ở KS A25 ở Ngô Sĩ Liên đón rồi cùng đến nhà ông. Khổ thân, chị Nhu vợ ông đang lọ mọ làm bếp, có ông phụ. Nhõn 2 ông bà đón vợ chồng tôi. Mà chị Nhu vợ ông thì bệnh cả chục năm nay một tay ông chăm như chăm con mọn. Ơn giời rồi gặp thầy, bà cũng đỡ, giờ nhúc nhắc giúp ông nấu nướng và đi chợ dưới sân chung cư...

Thấy ông bày trên bàn 4 tập thơ  đã hoàn chỉnh bản thảo, chỉ đợi in mà kinh, trong đấy có những bài rất hay, tôi đọc và mê ngay, xin ông một bài mang về in Tạp chí cho nó sang. Và trên tường thì la liệt tranh, ông vẽ, tất nhiên.

Cơm nhà ông có trám kho cá, rồi lại trám dầm nước mắm. Ông bảo mày siêng anh gói cho 1 ít mang về, nhưng tôi... ngại quá, nói đi máy bay nó không cho mang anh ạ... Tất nhiên như bất cứ mâm cơm khách ngoài Bắc nào, thể nào cũng phải có con gà luộc.

Được nghe ông nói chuyện thú vô cùng. Mình cứ như anh trò nhỏ ngồi nghe, mà thu nạp, mà học hỏi. Đủ thứ chuyện, hầu như chuyện gì ông cũng biết, và đã biết là nhớ vanh vách, và khi kể thì còn liên dẫn, còn nhận xét, còn "mở rộng" hết điều...

Để dành tư liệu để viết in báo đã, hehe, đăng mấy cái ảnh mời bà con xem:


Mày cho anh tờ giấy và mượn cái bút, anh viết thư...










Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét