YÊU NƯỚC HAY HẠI NƯỚC? (VỀ CÁC CUỘC BIỂU TÌNH GẦN ĐÂY)


Bạn đọc của tôi có nhiều công an và bộ đội, nên sáng nay có mấy ông công an mời tôi cà phê. Nghĩ về chuyện biểu tình ở Hồng Công, tôi bảo với Mỹ Nga Trung Quốc cho biểu tình thoải mái cũng không sợ ai can thiệp thay đổi lãnh đạo hoặc chế độ được. Nhưng nước ta thì khác. Ngay Ucraina hơn vạn lần nước mình, chế được cả tầu vũ trụ, vậy mà người ta vẫn có thể lợi dụng biểu tình để đảo chính nhau, rồi dân biểu tình, nhân dân Ucraina bây giờ được hưởng gì? Tiếc là mấy ông đại biểu quốc hội “cấp tiến” nước ta rất máu ra luật biểu tình. Biểu tình cũng như dân chủ, tự do ngôn luận đều tốt cả thôi, vì không phải bao giờ nhà nước hoặc các cơ quan cũng đúng, nếu biểu tình và đấu tranh với những sai trái đúng đắn là điều tốt nhưng biểu tình với động cơ xấu rồi mong nước ngoài can thiệp thì rất nguy hại với một nước nhỏ yếu như chúng ta. Tiếc là có ông đại biểu quốc hội cho ra luật biểu tình, tạo điều kiện cho dân biểu tình thì khiếu kiện tố cáo sẽ giảm đi. Sự chống chế cho sự yếu kém về luật pháp “hay” thật. Tôi nói với mấy ông công an, bao giờ có luật biểu tình thì chúng mày sẽ khổ hơn thôi. Mấy ông bảo sao kỳ này anh ít “bảo vệ đất nước” mà say đánh Thu Uyên thế? Tôi bảo “đánh Thu Uyên cũng là bảo vệ đất nước. Ông Trương Tấn Sang bảo “không biết bộ phận không nhỏ ở đâu” thì tao chỉ ra ở VTV có một hang ổ đấy. Chính chúng phá hoại đất nước nguy hiểm hơn vì nhân danh những điều tốt đẹp, mị dân, nên dễ tung hoành ngang dọc, còn mấy ông chấy thức rận sĩ lộ mặt rồi, nếu vạch ra cái sai của họ sẽ đuối lý ngay thôi. Để đánh Thu Uyên xong tao sẽ lại tiếp tục bảo vệ đất nước”.
Nhân có chuyện ồn ào về biểu tình ở Hồng Công, xin đăng lại bài viết từ 2011 này.
30-10-2014
ĐÔNG LA



YÊU NƯỚC HAY HẠI NƯỚC?
(VỀ CÁC CUỘC BIỂU TÌNH GẦN ĐÂY)
         

           Tổ Quốc!
          Có phải bão giông của thời gian hay của đất trời
                             đã thổi cong cả dáng hình của mẹ?
          Cái dải đất xanh mềm như dải lụa
          Mà như thành đồng trước sóng gió đại dương     
        Đây là những câu thơ mở đầu cho bài thơ dài Tổ quốc – nửa bàn chân dính bùn và máu mà tôi đã viết dự cuộc thi Chào đón Giao thừa Thiên niên kỷ của Tạp chí Văn nghệ Quân đội (năm 2000). Nó đã được xếp đầu nửa chặng đầu gần 5000 bài của cuộc thi kéo dài 2 năm, rồi được Tặng thưởng của Tạp chí năm 1998.
          Tổ quốc thân yêu của chúng ta đúng giống như một dải lụa xanh nằm bên bờ biển! Nhưng sao nó không thẳng hoặc cong đều mà lại ngoằn ngoèo theo hình chữ S? Biết bao lần tôi đã tự hỏi khi ngắm nhìn hình dáng Tổ quốc trong Chương trình Dự báo Thời tiết trên ti vi, để rồi đến một thời điểm đã bật ra câu thơ:
           Tổ Quốc! Có phải bão giông của thời gian hay của đất trời đã thổi cong cả dáng hình của mẹ?” 

        Bão giông của thời gian chính là bão giông của những cuộc xâm lăng, còn bão giông của đất trời chính là thiên tai vẫn ngày ngày đổ xuống đất nước. Để Tổ quốc như dải lụa nằm thảnh thơi như thế, máu của con dân đất Việt từ bao đời đã đổ. Vì thế nếu so sánh với toàn bộ lịch sử đẫm mồ hôi và máu thì những ngày hôm nay đây dù còn biết bao bộn bề trăn trở vẫn là những ngày hòa bình hạnh phúc nhất.
        Nhưng ngày mai ngày kia và cả tương lai phía trước cái ánh sáng hạnh phúc đó có còn ngập tràn mãi mãi trên Tổ quốc thân yêu của chúng ta không? Ai cũng biết hòa bình là quý giá nhất, nhưng chiến tranh vẫn không ngừng xảy ra. Lúc tôi đang gõ những chữ này trên máy tính thì máu người dân Lybi vẫn đang đổ. Và hiện tại, chính cuộc sống thanh bình của chúng ta cũng đang bị đe dọa, khi ông bạn láng giềng khổng lồ lại gây rắc rối nơi biên cương, hải đảo!
         Tại sao vậy? Tại sao người từng giúp chúng ta rất nhiều trong công cuộc giành độc lập, từng đã ra những tuyên bố rất cao đẹp về tình hữu nghị, về hiệu quả của sự hợp tác làm ăn, lại luôn làm dân ta không yên? Có lẽ tất cả đều do lòng tham của con người. Chính cái lòng tham mà khi giác ngộ, đức Phật đã chỉ ra nó là kẻ thù số 1 của đau khổ, đứng trước cả “sân” và “si”. Có điều lòng tham không chỉ là “đặc sản” riêng của người Tầu. Từ bao đời, chính nó đã gây ra những cuộc thánh chiến thời Trung cổ, đẻ ra chủ nghĩa thực dân cũ và mới, đẻ ra chủ nghĩa phát-xít. Vì thế mới từng có câu “Mặt trời không bao giờ lặn trên Đế quốc Anh”, và Pháp ở tận trời Tây xa xôi đã đến tận Đông Dương, coi xứ An-nam-mít Việt Nam ta như một bãi hoang để khai thác và truyền đạo. Còn những ngày nóng hổi hôm nay đây, chủ nghĩa bá quyền vẫn tồn tại dưới nhiều hình thức, những cuộc chiến vẫn ngày ngày xảy ra, nhân danh những điều lấp lánh vì “dân chủ”, vì “nhân quyền”, nhưng thực chất là vì dầu hỏa, vì địa chính trị, những nước lớn muốn xây “phên giậu” cho họ trên khắp thế giới!
        Nói vậy không có nghĩa biện hộ cho Trung Quốc, mà ý chính là chúng ta phải luôn cảnh giác, là một nước nhỏ yếu, trên mặt trận ngoại giao chúng ta luôn phải mềm mỏng để giữ hòa hiếu, nhưng dù người ta có nói biết bao lời hay ý đẹp, ta vẫn phải luôn nhớ rằng, ai cũng đặt quyền lợi của quốc gia họ cao hơn hết. Với một lịch sử bị xâm lăng, từng phải chống lại những đối thủ hùng mạnh nhất, chúng ta không thể đơn độc nhịn đói, dùng gậy gộc mà giành được độc lập. Chúng ta buộc phải đi nhờ vả thiên hạ, và trong cuộc nhờ vả đó, ta không thể được hết mà không bị mất gì, mà buộc phải trả giá. Những rắc rối trên biển hôm nay đây chính là một trong những cái giá mà chúng ta còn phải trả. Nhưng thế giới hôm nay đã là thế giới văn minh, kẻ mạnh không thể tùy tiện thống trị người yếu. Vậy trước những nguy cơ, chúng ta không thể chỉ cương quyết dùng ý chí sắt đá để bảo vệ Tổ quốc mà còn cần phải khôn khéo hóa giải những mâu thuẫn bằng một sức mạnh tổng hợp của thời đại.
       Chính vì vậy, trước những cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc liên tiếp xảy ra trên Thủ đô thời gian gần đây, chúng ta cần tỉnh táo phân tích xem như vậy là có lợi hay hại cho mục tiêu tối thượng bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ. 
        Vì trình độ có hạn, vốn luôn dễ bị kích động, lôi kéo, đám đông thường không tỉnh táo để suy xét hành động quá khích của họ là lợi hay hại. Chính vì đặc tính này mà những kẻ gây chiến mới làm nổ ra được những cuộc chiến đẫm máu. Hít-le không thể một mình làm ra được một cuộc đại chiến mà cả dân Đức phải bị lôi kéo vào, để rồi phải chịu thất bại nhục nhã.
         Có điều thật lạ là, khi các cuộc biểu tình triền miên tại Hà Nội lần này đã thành quá đà, làm ảnh hưởng đến trật tự công cộng, đến lao động sản xuất, thậm chí có nguy cơ ảnh hưởng đến an ninh quốc gia, đẩy công việc hòa giải vào thế bí, đi ngược với chính sách nhất quán theo xu thế của thời đại đối thoại thay cho đối đầu của Nhà nước, luôn coi trọng tình hữu nghị, hòa bình với nước láng giềng khổng lồ Trung Quốc và tất cả các nước trên thế giới; chính quyền Hà Nội đã có thông báo yêu cầu chấm dứt các cuộc biểu tình, thì cùng với lực lượng căm thù chế độ ra sức kích động làm loạn xã hội, một số tướng lĩnh, trí thức tên tuổi, đã từng giữ những trọng trách như tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, GS. Chu Hảo, Nhà văn Nguyên Ngọc, GS. Nguyễn Huệ Chi, GS. Phạm Duy Hiển, TS. Nguyễn Quang A, TS. Nguyễn Xuân Diện, v.v... cũng lại ra sức cổ vũ, thậm chí nhiều ông còn trực tiếp xuống đường tham gia.
      Khi lực lượng an ninh Thủ đô thi hành chức trách giải tán các cuộc biểu tình đó, thì ông GS. Chu Hảo đã: “phẫn uất nghẹn ngào”; “cực lực phản đối và lên án” “hành động hết sức nguy hiểm!”; và cho “là một hành vi phản động về mặt chính trị”; “công khai đàn áp những người yêu nước”; “thù địch đối với những người kiên quyết bảo vệ chủ quyền của đất nước” (http://xuan dien han nom. blogspot.com/2011/07/giao-su-chu-hao-len-tieng.html)
          Ông TS. Nguyễn Quang A, dù tận mắt thấy trong cuộc biểu tình “không ai bị hành hung” nhưng lại cho những người thi hành nhiệm vụ là: “vi phạm pháp luật nghiêm trọng” như “như những tên cướp” (http://xuandienhannom.blogspot.com/2011/07/ts-nguyen –quang-ho-quen-mat-loi-cu-ho.html).
        Khi viết vậy chắc các vị không biết rằng Quyền biểu tình trong Điều 69 Hiến Pháp 1992 của nước ta có nội dung như sau:
           Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí; có quyền được thông tin; có quyền hội họp, lập hội, biểu tình” nhưng phải “theo quy định của pháp luật”. Quy định pháp luật” đó chính là Nghị định số 38/200 5/NĐ-CP mà cụ thể tại Điều 7 ghi rõ: “việc tập trung đông người ở nơi công cộng phải đăng ký trước với UBND có thẩm quyền nơi diễn ra các hoạt động đó và phải thực hiện đúng nội dung đã đăng ký... Bản đăng ký phải có các nội dung cơ bản sau: a) Họ tên, tuổi, địa chỉ của người đăng ký; tên, trụ sở và các thông tin khác của tổ chức đăng ký; b) Nội dung, mục đích việc tập trung đông người; c) Ngày, giờ diễn ra hoạt động, thời gian kết thúc; d) Địa điểm tập trung, đường đi, sơ đồ lộ trình sẽ đi qua; đ) Tên của các tổ chức dự kiến tham gia và họ tên, tuổi, địa chỉ của người đại diện cho tổ chức đó; e) Số người dự kiến tham gia; cờ, ảnh, phương tiện mang theo, nội dung biểu ngữ, khẩu hiệu (nếu có); g) Cam kết thực hiện đúng nội dung, phạm vi hoạt động đã đăng ký và thực hiện đúng các quy định của pháp luật về bảo đảm trật tự công cộng”.
            Ngay Điều 21 Công ước quốc tế về những quyền dân sự và chính trị năm 1966 ghi rõ Quyền hội họp hoà bình phải được công nhận. Việc thực hiện quyền này không bị hạn chế”, nhưng cũng không phải là tuyệt đối bởi còn vế sau của câu này nữa: trừ những hạn chế do pháp luật quy định và là cần thiết trong một xã hội dân chủ, vì lợi ích an ninh quốc gia, an toàn và trật tự công cộng, và để bảo vệ sức khỏe và đạo đức xã hội hoặc bảo vệ quyền và tự do của những người khác
          Ngày 18/8/2011, UBND TP Hà Nội đã ra thông báo yêu cầu chấm dứt mọi hoạt động tụ tập, biểu tình, tuần hành tự phát, đồng thời cử cán bộ đến vận động từng người. Các cuộc biểu tình vẫn cứ diễn ra. Như vậy những người cố tình vi phạm và các vị cố tình cổ vũ biểu tình đã thực sự  phạm pháp. Vậy mà ông Chu Hảo lại cho lực lượng an ninh thi hành công vụ là “thù địch”; ông Nguyễn Quang A gọi họ là “Những kẻ”, “Chúng”, tức cũng đã coi họ là địch. Tôi không hiểu sao những ông Giáo sư, Tiến sĩ, nhất là về khoa học tự nhiên, tức phải thông minh hơn người và cũng đã cao tuổi cả, tưởng phải chín chắn, hiểu thấu đáo và phân biệt được bản chất khác nhau của những hiện tượng, mà về hình thức có thể giống nhau, vẫn luôn xảy ra trong đời sống; vậy mà lại có thể suy nghĩ và phát ngôn nông nổi, đầy kích động và lầm lạc như trên sao? Nếu những người biểu tình tuân thủ pháp luật, vui vẻ giải tán thì liệu lực lượng an ninh có cưỡng chế không? Không hiếm người thi hành nhiệm vụ ổn định trật tự đã bị đổ máu, bị hy sinh bởi những kẻ biểu tình quá khích. Nên việc cảnh sát dùng dùi cui, vòi rồng, lựu đạn cay... cưỡng chế giải tán biểu tình tưởng đã là điều hiển nhiên trên thế giới mà ai cũng phải hiểu. Hai vị này hồi chiến tranh khi hầu hết thanh niên lên đường chiến đấu thì đều được du học dài dài. Không hiểu các vị vì học cao quá, hay vì sung sướng quá mà xa rời những bước đi lấm bùn và máu của dân tộc, nên không hiểu được những lẽ thường, không phân biệt được thế nào là kẻ địch. Ngay trong những ngày hòa bình hôm nay đây, khi các vị sống sung sướng thành đạt, danh lợi vẹn toàn, thì vẫn có những chiến sĩ công an hy sinh trên mặt trận chống tội phạm, giữ gìn cuộc sống bình yên cho nhân dân. Vậy, khi các vị cho lực lượng an ninh thi hành nhiệm vụ là địch thì thực sự chính các vị đã tự biến mình thành kẻ địch!
              Nhà văn Nguyên Ngọc, một trong những nhân sĩ tích cực cổ vũ và còn trực tiếp tham gia biểu tình, trong thư gửi ông Phạm Quang Nghị, Bí thư Thành ủy Hà Nội, viết:
        Tối ngày 22 tháng 8 năm 2011, đài phát thanh và truyền hình Hà Nội, trong chương trình thời sự... đã cho phát một phóng sự về những cuộc biểu tình và những người biểu tình ở Hà Nội trong thời gian vừa qua,... coi các cuộc biểu tình và những người biểu tình ấy là phản động, và trong khi nói như vậy đã đồng thời đưa rõ hình ảnh ba người là Giáo sư Nguyễn Huệ Chi, Tiến sĩ Nguyễn Văn Khải và tôi.
          Thưa ông,
          Tôi năm nay đã 80 tuổi... Ở nước ta, như chắc chắn ông biết, gọi một người là phản động cũng tức là kết tội người ấy là một tên phản quốc. Đối với tôi, đây là một sự lăng nhục cực kỳ nghiêm trọng, nhất quyết không thể tha thứ” (http://quechoa. info/2011/08/31 /th%C6%B0-c%E1%BB%A7a-nha-van-nguyen-ng% E1%BB%8Dc-g%E1%BB%ADi-bi-th%C6%B0-ha-n%E1%BB%99i-ph%E1%BA%A1m-quang-ngh%E1%BB%8B/).
        Quả thật chẳng ai thích thú khi bị cho là phản động. Nhưng thực sự ông Nguyên Ngọc có phản động không?
           Theo tôi phản động có nghĩa là phản lại xu hướng chung. Còn Nguyên Ngọc, khi cả đất nước tự hào về chiến thắng vĩ đại trong cuộc kháng chiến giành độc lập, thống nhất đất nước, nhưng là một người có trọng trách trong Hội Nhà văn, ông đã lăng xê cuốn Nỗi buồn chiến tranh của Bảo Ninh. Cuốn sách mà GS. Trần Thanh Đạm mới đây khi biết tin một tờ báo kinh tế của Nhật tặng Giải thưởng châu Á cho Bảo Ninh đã viết: “những người phản đối thì phê phán cách thể hiện xuyên tạc, thiên lệch đối với tính chất chính nghĩa, anh hùng của cuộc chiến tranh từ phía Việt Nam tiến hành vì sự nghiệp độc lập, tự do, thống nhất, hòa bình của nhân dân Việt Nam”; “Thế là thiện ác đảo điên, chính tà lẫn lộn, vinh nhục bất phân” (http://honvietquoch oc.com.vn/Van-hoc/Ly-luan-phe-binh/Ve-Noi-buon-ch ien-tranh.aspx). (Xin xem thêm điều này trong bài “Về hai ứng cử cho giải Nobel của văn chương Việt của tôi trong cùng sách này)…
           Nhiều giải văn chương trên thế giới, kể cả giải cao nhất là giải Nobel, có những giải đã trao không vì giá trị văn học mà vì ý nghĩa chính trị, nhất là các giải trao cho các nhà văn ở các nước thuộc phe XHCN có ý thức chống chế độ họ đang hoặc từng sống ở đó. Nên không có gì là lạ khi nước ngoài tôn vinh Nỗi buồn chiến tranh của Bảo Ninh, vì với họ Độc lập Tự do của nước ta không có ý nghĩa gì và máu của bộ đội  ta cũng chỉ như nước lã mà thôi! Chỉ có điều lạ là, Nguyên Ngọc, một người từng viết văn ca ngợi những anh hùng trong kháng chiến thì trong hòa bình ông lại ca ngợi Nỗi buồn chiến tranh, một hành động tự phủ nhận chính tác phẩm của mình. Không chỉ thế, ông còn coi thường tất cả các giá trị của chế độ hiện tại, từng tỏ thái độ thờ ơ với tất cả sự tôn vinh dành cho mình. Năm 2000, từng vắng mặt trong Lễ trao Huân chương Độc lập; từng từ chối nhận Giải thưởng Nhà nước đợt đầu tiên; đặc biệt gần đây cũng thẳng thừng rút khỏi danh sách đề cử Giải thưởng Hồ Chí Minh, một sự tôn vinh cao nhất của nhà nước với một người sáng tác.
           Như vậy, ông coi thường sự tôn vinh của nhà nước (nghĩa là ông coi nhà nước này là xấu) lẽ ra phải thích thú khi bị lăng nhục chứ. Bởi theo lẽ thường ai cũng không thích kẻ xấu khen ngợi mình và cũng chẳng có gì phải tức tối khi bị kẻ xấu chê bai.

           Còn  “Nhà tư tưởng” Nguyễn Huệ Chi, người có rất nhiều hành động phản đối chính quyền qua việc lập một trang Bô-xít, nhưng không chỉ viết về Bô-xít mà lợi dụng tất cả, bất kể là ta hay địch, miễn là những gì có lợi cho việc công kích chế độ; từng ca ngợi những người phạm pháp như Lê Công Định, Cù Huy Hà Vũ... và hôm nay cũng luôn trên tuyến đầu biểu tình với vẻ mặt tươi hơn hớn (xin xem trên mạng). Quả thật nếu nhẹ nhàng và vui vẻ thế mà bảo vệ được đất nước thì tất cả dân Việt cũng theo ông này xuống đường rồi. Với cái ông GS. Hán Nôm này, tôi đã phải mất rất nhiều công để dọn “rác tri thức” của ông ta xả ra. (Xin xem bài Về một sự so sánh khiên cưỡng giữa Einstein và Lão Tử của tôi trong cùng sách này).               

          Về việc các vị cổ vũ biểu tình luôn nhân danh lòng yêu nước và thậm xưng những người biểu tình là “nhân dân”, xin mượn vài ý trong bài viết rất hay Đừng yêu nước bằng máu của người khác!” của tác giả trẻ Bảo Anh Thái nói hộ tôi về điều này:

           “Tôi viết những dòng này vì tôi ngán đến tận cổ những người ngồi trong phòng máy lạnh... tự cho mình là đang nói lên tiếng nói của một người dân để viết về lòng yêu nước.
          Họ chỉ trích, họ mách nước cho Nhà nước làm việc A việc B dù họ biết rằng nếu có nổ súng thì họ sẽ không gửi email gọi con họ bỏ học ở nước ngoài để về nhập ngũ.
          Nghĩ đi nghĩ lại, tôi tự hỏi và mãi vẫn không tìm được chỗ nào cho thấy họ đang đại diện cho nhân dân (những người nông dân như ông ngoại tôi, những cán bộ về hưu như bác và các dì tôi - những người từng trực tiếp cầm súng bảo vệ tổ quốc (ĐL chú thêm)) để nói những từ đại ngôn đó...
        Nhiều chiến sỹ hải quân đã hy sinh vì tổ quốc... không cần những người “đứng” sau lưng bằng những bài viết răn dạy về tình yêu nước trên Facebook.
          Đừng để con em nhân dân đổ máu để cho các bạn lên internet hô hào mình là yêu nước” (http://baochi. Ed u.vn/home/201106074986/ung-yeu-nuoc-bang-mau-cua-nguoi-khac/)…

          Còn tôi thì thấy Nhân dân còn bận kiếm cơm, có đâu thời gian rảnh mà đi biểu tình liên miên, họ hăng say lao động sản xuất trên tất cả các lĩnh vực tạo ra của cải vật chất, nền tảng của sự ổn định xã hội; và khi điều tệ hại nhất là chiến tranh xảy ra thì họ sẽ trực tiếp cầm súng bảo vệ Tổ quốc chứ không phải như những kẻ chỉ biết to mồm đánh giặc miệng. Như cha, chú tôi từng tham gia chiến dịch Điện Biên; như anh ruột tôi hy sinh ở tuổi đôi mươi khi tham chiến dịch Mậu Thân 1968; và chính bản thân tôi đây, khi 20 tuổi, cũng tham gia Chiến dịch Hồ Chí Minh trên mặt trận Định Quán - Xuân Lộc vô cùng ác liệt.

           Với bản chất của một người lính, một cách rất tự nhiên trên mặt trận tư tưởng văn hóa, tôi cũng đã viết khá nhiều bài chống lại những điều phi lý, những kẻ ác, kẻ xấu. Trước thực trạng đất nước còn nhiều tệ nạn, trì trệ, xã hội cần những người phản biện chân chính như người bác sĩ cứu chữa bệnh nhân thì không ít kẻ cơ hội, luôn nhân danh tiến bộ và những điều cao cả, lợi dụng sự phê phán những yếu kém đó chống đối nhà nước để trục lợi. Dường như có cả một liên minh, một công nghệ làm tiền trong “lĩnh vực chống chế độ” này. Bên cạnh đó cũng có không ít người a dua, nói leo, coi sự chỉ trích nhà nước như một cái mốt chứng tỏ khí phách của một kẻ sĩ, kể cả những người được hưởng rất nhiều “lộc” của chế độ. Còn tôi thật ngược đời, khi chẳng được gì lại đi bảo vệ. Phải chăng khi ta không được gì thì chẳng có gì mà giành giật, còn những kẻ được ưu đãi kia, vì lòng tham không đáy không được thỏa mãn, nên luôn cay cú so bì hơn thiệt, đã có thái độ bất mãn với chế độ. Còn khi viết, tôi viết chỉ vì đạo lý, nói nôm na thấy vô lý tức quá không chịu được mà viết, chứ không hề như những kẻ xuyên tạc nói tôi viết vì lợi lộc gì đó, bởi tôi không phải Đảng viên, không phải công chức thì hưởng cái gì? Và cho dù chế độ nước ta có thành Cộng hòa Tư bản chủ nghĩa Việt Nam đi chăng nữa thì với tôi cũng không quan trọng. Có điều dù chế độ xã hội có thay đổi thế nào thì những giá trị nhân bản muôn thủa cũng không thể thay đổi, máu của những chiến sĩ đã đổ xuống cho nền Độc lập của Tổ quốc không thể bị nhuộm đen được. Không chỉ với nước ta mà với đất nước nào cũng vậy thôi. Chỉ có những kẻ mất nhân tính mới có cách nhìn ngược lại!
          Trong xu thế thế giới đối thoại thay cho đối đầu, hòa bình hợp tác làm ăn thay cho chiến tranh, quan trọng nhất là ta phải làm sao đó để vừa bảo vệ được chủ quyền vừa giữ được tình hữu nghị hòa bình. Cú đánh hiệu quả nhất là việc không phải tung ra cú đánh nào cả. Tiếc rằng trong thực tế lại không được vậy, nhiều khi chiến tranh xảy ra không chỉ do kẻ gây hấn mà còn vì phía bị gây hấn không khéo hóa giải, trái lại còn rơi vào cái bẫy khiêu chiến, tích cực “hợp tác” cho chiến tranh xảy ra!
         Riêng về việc biểu tình, tôi thấy ngay sau khi Người phát ngôn Bộ Ngoại gia ta lên tiếng phản đối Trung Quốc, những cuộc biểu tình xảy ra đã tạo được một sự cộng hưởng tuyệt vời. Bởi sự biểu tình đã tỏ rõ ý chí của dân tộc, hậu thuẫn cho các nhà ngoại giao hóa giải mâu thuẫn. Có điều, như các cụ thường dạy “già néo đứt dây”. Khi những cuộc biểu tình biến thành phản ứng dây chuyền kích động thù hận để rồi xảy ra chiến tranh, rồi máu xương lại đổ, nhà cửa ruộng vườn lại nát tan, thì những cuộc biểu tình quá khích nhân danh lòng yêu nước đó sẽ không phải là yêu nước mà là làm hại đất nước.
      
TP Hồ Chí Minh,
 27-9-2011.
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét