CHUYỆN VUI CÂU ĐỐI


Một ông nọ có tính thích làm câu đối, hằng ngày ông thường đặt ra cho mình phải nghĩ ra được một câu.
Hôm đó đã là cuối buổi chiều 30 Tết, ông vẫn chưa nghĩ ra được một câu nào, trong lúc đang mải suy nghĩ thì bỗng thấy một con chó sủa rất hăng về phía ông. Ông tức quá, nhưng cũng chợt nảy ra được một câu: “Chiều ba mươi con chó sủa”.
Sáng hôm sau trong lúc đang ngủ nghe thấy tiếng vợ ho nhiều quá nghĩ mà thương, bèn viết luôn: “Sáng mồng một vợ tôi ho”.
Rồi ngay sau đó, đọc lại cả hai vế của câu đối cho vợ nghe, vợ bèn tức giận lôi chồng ra định làm to chuyện vì dám coi vợ như một con chó.
Lúc này ông ta phải vội giải thích:
- “Sáng” đối với “chiều”, “mồng một” đối với “ba mươi”, “vợ” đối với “con”, bà thấy có được không?
Bà vợ tỏ ra cũng xuôi xuôi. Ông nói tiếp:
- “Chó sủa” đối với “tôi ho”. Đấy bà thấy không, tôi ví tôi ho với con chó sủa đấy chứ…
Đến đây bà vợ chỉ còn biết cười…

(Theo khakha.com) Thanh Dạ sưu tầm lúc 0h5' 16-12-2011

Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét