HỒI ỨC CỦA TÔI Ở TRUNG ĐOÀN 30

  (tiếp theo)

      Vào năm 1972 trung đoàn 30 làm nhiệm vụ mở đường, chạy ngày từ ngã ba LÙM BÙM, qua bãi đá TÀ LÙNG vào SÊ MĂNG HIÊNG. Đây là nơi quá ác liệt, máy bay mỹ quần đảo suốt ngày đêm. Sao mà cái bãi đá to mà dài đến vậy. Hàng ngày các chiến sỹ của tiểu đoàn 21 công binh phải chặt cây rừng làm dàn mướp thay lá mới liên tục cho nó tươi để tránh sự phát hiện của máy bay giặc.
      Cứ mỗi lần đi kiểm tra đoạn đường từ bãi đá TÀ LÙNG về, hai thủ trưởng cứ nói chuyện vui vẻ trên xe, chính uỷ thì rất hay cười còn trung đoàn trưởng cứ đăm chiêu suy nghĩ, rồi ông NHÂM nói: "Thật đúng là trung đoàn ba không anh THẢO nhỉ". Hai thủ trưởng lại cười. Đột nhiên chính uỷ hỏi tôi: "Cậu về lái xe con cho chúng tớ có sướng không?". Tôi chả biết nói thế nào mà khẽ cười vì bấy giờ thủ trưởng và lính nghiêm lắm chỉ biết nghe thôi.
      Tôi từ lái xe tải về lái xe con có nhiều bỡ ngỡ lắm...đúng từ đi lính có bao giờ được gặp và tiếp xúc với các thủ trưởng cấp trên đâu. Mỗi lần đi kiểm tra các đơn vị trong trung đoàn thì chiếc xe của tôi vừa đến là đồng chí cảnh vệ mở BARIE luôn, chẳng cần kiểm tra gì hết vì họ quá quen thuộc về chiếc xe của các thủ trưởng trung đoàn rồi, vì đi đến đơn vị nào cũng mang đầy ắp tình cảm, lòng thương chiến sỹ mà chính uỷ đến rất hay tặng quà, dù chỉ là mấy bao thuốc lá.
      Tôi nhớ mãi hôm đi kiểm tra đường. Sao hôm ấy máy bay Mỹ nó lại đánh ác liệt thế! Đường tắc hỏng nhiều xe không đi được, các đơn vị phải lo thông đường đến gần tối xe mới đi được. Về đến trung đoàn bộ, chính uỷ gọi anh CÔNG tham mưu trưởng trung đoàn triệu tập cuộc họp ngay.  Tôi về nhà ăn cơm tối song anh VIỆT rủ "Lên nhà cụ THẢO đi" tôi nói các thủ trưởng còn đang họp. Thế là anh VIỆT quay điện hỏi THẾ công vụ "Thủ trưởng còn thuốc lá không cho tớ một bao". Buồn cười là chính uỷ đã về và cầm ống nghe, ông cười và nói: "Ra các cậu thông đồng với nhau hút hết thuốc của tớ hả?". Anh VIỆT cuống quýt vâng dạ nhưng chính uỷ nói ngay: "Thôi lên mà lấy". Thế là anh VIỆT lại sai tôi đi lấy thuốc. Tối hôm đó mấy anh em được bữa thuốc lá thoải mái vì chính uỷ chỉ hút thuốc lào thôi.
      Giữa năm 1972, con đường qua bãi đá TÀ LÙNG bị lộ, máy bay đánh phá liên tục nên cấp trên yêu cầu trung đoàn 30 mở con đường tránh, thế là công việc lại bắt đầu bận rộn. Sau một tuần thi công, tuyến đường gặp ngay một dãy núi đá chắn ngang. Ngày hôm sau, tôi đưa thủ trưởng ra hiện trường mới biết đó là dãy núi PỜ LU TUYÊA mà con đường phải đi qua về CỐC MẠC. Thật là khó khăn. Yêu cầu không được đánh mìn để không làm gãy cây rừng thì đường mới không bị hở. Các thủ trưởng còn đang hội ý thì đồng chí DUNG cán bộ khảo sát trung đoàn về báo cáo: "Có một cụ già bản LÀO biết con đường mòn mà dân bản vẫn đi làm dẫy qua mỏm núi đá đó". Thế là các thủ trưởng vui mừng hiện rõ trên nét mặt. Chính uỷ nói ngay đồng chí DUNG: "Cử ngay người cáng già bản đi theo con đường đó mà đánh dấu lại". Vậy là con đường lại tiếp tục thi công rất thuận lợi.
      Để tiến độ mở đường rút ngắn, các thủ trưởng yêu cầu phải có băng rôn khẩu hiệu cho khí thế lên ca. Chính uỷ nói: "anh BAN đã nghĩ ra chưa? theo tớ khẩu hiệu đó là: "CHỌC THỦNG PỜ LU TUYÊA; TIẾN QUÂN VỀ CỐC MẠC".
      Từ khẩu hiệu đến hành động, cả trung đoàn hừng hực khí thế. Chỉ trong vòng có vài tuần, con đường tránh đi qua dãy PỜ LU TUYÊA đã thông về đến CỐC MẠC từ đấy các đoàn XE - TĂNG - PHÁO rầm rập đi vào chiến trường. TRUNG ĐOÀN 30 lại đi mở con đường khác con đường 128B.
  
(Còn nữa) 
                                                                                   01/9/2011 
                                                                                         Hà Văn Phong
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét