Cả 2 ông nhà văn này đều đã U 70, và từ sau khi về hưu thì có một ý chí cháy bỏng là đi xuyên Việt, đi chơi thôi, cho đã. Nhưng trong quá trình đi ấy thì bạn bè mến 2 ông bảo, các ông đi lang thang thấy trường nào có học sinh tiểu học khó khăn cho chúng tôi gửi ít quà cho các cháu...
Thế là những chuyến đi cứ dài ra. Ban đầu là bằng mô tô, ông Thức lái, ông Biền ngồi ôm eo, đi dọc miền Tây, đi đến đâu thông báo trên facebook đến đấy để bạn bè biết, vừa như báo cáo, vừa như tiếp lửa, có khi dự định đến 1 trường nhưng bạn bè "tiếp lửa" có thêm đạn lại ghé vài ba trường.
Rất yếu, cả 2 ông đều yếu, mà đi đến đâu cũng "bị" yêu mến nên nhiều lúc phải gồng mình lên ngồi...
Lần này 2 ông lên Tây Nguyên, có một mạnh thường quân có ô tô, cả 2 vợ chồng ông này cùng đi đưa 2 ông nhà văn đi, ghé Đăk Nông, Đăk Lăk, Kon Tum và hôm qua là Gia Lai.
Sáng nay tôi dậy sớm, lấy ô tô chở 2 ông đi ăn cháo lươn (hôm qua ông Biền chết, lý do: ông Thức không uống được, mà lực lượng đối tác đông qúa, nên ông Biền phải ráng gánh, kết quả là... quẹp. Vì thế cháo lươn là món tốt nhất để nhanh hồi phục. Rồi vào trường Tiểu học Lương Thạnh trao quà cho 40 cháu, mỗi cháu được 1 phong bì 500 nghìn, 10 cuốn vở, 1 gói bánh tổng hợp.
Các thầy cô trong trường rất mừng, đặc biệt thầy hiệu trưởng, rất "vinh dự tự hào" được các nhà văn ghé thăm trường. Nhưng học sinh khó khăn nhiều quá, các thầy cô đề nghị chia đôi quà ra, thì sẽ có 80 em được, nhưng sau khi bàn bạc ông Thức ông Biền vẫn quyết chỉ 40 cháu, mỗi cháu vẫn 500. Thực ra, nếu tính hết tính đủ, thì phải đến hàng mấy vạn cháu học sinh tiểu học trên đất nước ta khó khăn, thôi thì mỗi người một tay, được chút nào hay chút ấy. Đây không phải là làm từ thiện, mà chia sẻ với các cháu phần nào thôi, ông Thức nhấn mạnh.
Hehe vui nhất là ông Thức phải đứng căn dặn các cháu. Nói một hồi mình thấy giông giống... lãnh tụ dặn các cháu. Chưa dám nói ý này với ông ấy, giờ gõ lên đây cho vui.
Ông Thức cũng bị tiểu đường như mình, chân khập khiễng rồi, mà hùng hục đi thế. Ông Biền thì yếu, trông thanh mảnh như cây sậy, ăn rất ít. Mình phục 2 ông mà gõ vội mấy dòng này, trước khi bắt tay làm việc. Từ giờ đến cuối tháng, mình bận vô cùng...
Già rồi, vẫn tẩn mẩn đếm từng tờ cho vào phong bì, không thể lộn |
căn dặn như... lãnh tụ |
0 nhận xét:
Đăng nhận xét