TỰ KHÚC MỘT MÌNH


Chợt tiếc ngày xưa chưa biết nhớ
tóc dài như đêm, tóc rối một mình...


Có thể chỉ một mình thôi bông hoa dong riềng vẫn đỏ
chỉ một mình thôi con sông vẫn hai bờ
chỉ một mình thôi thì em vẫn thế
nhưng thêm một người có khi lại cô đơn

 
Vì nỗi nhớ mà mùa thu trả giá
trút lá vàng cho đỡ cảm giác cách xa
mỗi chiếc lá chợt hoá thành cơn bão
thổi tơi bời đêm- khoảnh- khắc- nghìn- trùng

 
Chợt tiếc ngày xưa chưa biết nhớ
tóc dài như đêm, tóc rối một mình...
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét