NGUYỄN THÀNH CÔNG-
Thành công đấy nhưng...- Kỳ 1
Không biết cái tên mà mỗi người mang có ảnh hưởng đến cuộc đời của người ta không nhỉ? Hình như có cả một lý thuyết nghiên cứu về vấn đề này rồi và câu trả lời là: “Có”. Tôi thì vẫn bán tín, bán nghi. Thì đấy, thiếu gì ví dụ. Nhưng cũng không tiện nêu ra đây, sợ lại có ai đó trùng tên thì phiền. Mọi người tự lấy ví dụ vậy.
Riêng với bạn tôi- Nguyễn Thành Công thì tôi thấy cái tên của hắn có vẻ đúng bởi vì trong cuộc sống hắn đã thực sự thành công. Tất nhiên là cũng ở mức tương đối song so với số đông bạn bè cùng lớn lên ở cái miền quê “bán sơn địa”, con nhà nông dân chân đất, mắt toét mà tạo lập được một cơ nghiệp như hắn thì cũng đáng gọi là thành công lắm.
Thực ra, trong số bạn bè cùng khóa phổ thông với tôi ngày còn đi học hắn không có gì nổi trội cho lắm. Thường thì ở cái tuổi học sinh cấp 3 (Trung học PT bây giờ) những cái hay làm người ta để ý và biết đến trước hết thường là học giỏi, sau nữa đến có một năng khiếu gì đó nổi bật như thể thao, âm nhạc chẳng hạn. Cũng có trường hợp do ngoại hình đẹp hay con nhà giàu v.v… thì cũng được xếp hạng. Riêng với hắn thì chẳng vào loại nào trong số đó cả. Chính vì vậy, trong chuyến công tác đầu tiên quay trở lại Sài Gòn năm 1993, khi tôi hỏi bọn bạn ở HN và ở quê xem quân ta có đứa nào trong đó không thì ngoài thằng Thiệp đang làm Trưởng phòng tài vụ A42 mà tôi đã biết, có một đứa bảo rằng: “Có thằng Công lớp B” mà tôi nghĩ mãi không ra nó là thằng nào! Phải hỏi đi hỏi lại mới được cung cấp thêm một số thông tin. Thì ra hắn quê ở xã An Lạc, cái xã tên thật đẹp, có Đền Cao linh thiêng, lại có mỏ than dưới lòng đất nhưng vẫn thuộc loại nghèo nhất huyện ấy. Hắn nhập ngũ đợt 13-5-1971, trước ngày thi tốt nghiệp có 1 tuần cùng với lão Thảo. Đến đấy thì tôi vẫn chưa nhớ ra hắn. Truy hỏi thêm lão Hào cùng lớp, bắt lão miêu tả xem hình dáng hắn thế nào thì lão Hào bảo: “Nó đầm đậm người, mặt đen như Bao Công ấy”. Cũng chẳng có cái ảnh nào của thời ấy. Thôi thì biết thế vậy. Tuy nhiên, tôi cũng có đầu mối là số điện thoại của hắn. Với tôi, thế là quá đủ rồi.
Trở lại chuyến công tác, sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ là làm việc tại Trường 700 và một số đơn vị thuộc quân khu 7, quân đoàn 4 tôi trở lại Sài Gòn nghỉ tại Thường trực ở 18 Cộng Hòa đợi tàu ra Bắc. Có hơn một ngày nghỉ dành cho việc thăm thú người thân và bạn bè. Đầu tiên, tôi đến nhà thằng Thiệp Trưởng phòng tài vụ A42 cùng lớp. Có điều, khi hỏi thằng này về hắn thì thằng cha này cũng mù tịt, không biết gì. Có lẽ do tại nó mải làm ăn quá, không quan tâm gì đến bạn bè. Tiếp đó, buổi tối hôm ấy tôi gọi điện cho hắn. Có điều lạ là khi tôi vừa xưng tên là hắn nhận ra ngay (He…he…! Chắc mình thuộc loại nổi tiếng). Hắn tỏ ra rất vui mừng và mời tôi đến nhà hắn chơi. Tuy nhiên, lúc đó đã khá muộn nên chúng tôi hẹn hôm sau sẽ gặp nhau. Hắn cho tôi địa chỉ: số xxx đường Phan Đăng Lưu và hướng dẫn cách đi rất tỷ mỷ. Sau cuộc nói chuyện, tôi vẫn cố hình dung xem hắn thế nào nhưng chịu.
Sáng hôm sau, mượn chiếc xe Cub82 chuyên tiếp phẩm của cơ quan Thường trực tôi tà tà dạo phố. Từ đường CH xuống PĐL nhà hắn cũng gần và dễ tìm nên tôi chẳng phải hỏi thăm lần nào. Nhà hắn không ở mặt đường song cũng không khó tìm cho lắm vì có một con ngõ to dài chừng 50 mét, ô tô đi vừa chạy thẳng từ đường PĐL vào cổng. Đứng trước cánh cổng nhà hắn tôi thật sự thấy hồi hộp. Nhà của bạn tôi đây sao? Sao to vậy? Một khuôn viên khá rộng, dễ phải đến hơn 300 m2 có tường cao bao quanh. Sau bức tường bao là một hàng cau cảnh xanh mướt mắt. Thấp thoáng sau đó là một ngôi nhà trệt lợp ngói ta như kiểu nhà cổ ngoài Bắc. Bên góc trái là một cánh cổng sắt to đùng ô tô đi vừa. Đúng là một ngôi biệt thự giữa phố phường. Chả lẽ bạn tôi lại là chủ cái cơ ngơi này sao? Với những hiểu biết của mình về giá trị bất động sản tại hai thành phố lớn tôi ước tính cơ ngơi này dễ phải đến vài trăm cây vàng chứ không ít…Ngần ngừ mãi, xem lại số nhà hai, ba lần tôi mới dám bấm chuông rồi đứng nánh sang một bên chờ. Chừng phút sau thì cổng mở. Trước mặt tôi một trung niên dáng người đầm đậm, mặt to, đen đúng như lão Hào đã tả. Tôi cũng đã nhận ra một số nét quen quen ở hắn. Dẫu rằng khác lớp song ít ra cũng cùng học với nhau 3 năm cơ mà. Còn hắn thì nhận ngay ra tôi. Cuộc hàn huyên của hai người bạn học sau 22 năm xa cách thật nhiều chuyện.
Nói chuyện với hắn tôi mới biết: sau khi nhập ngũ thì hắn được đi huấn luyện đặc công, lúc đó thì còn ở với mấy đứa cùng trường. Sau khóa huấn luyện đơn vị chia nhỏ ra đi tăng cường cho các chiến trường. Loanh quanh một hồi thì hắn trở thành chiến sĩ của Tỉnh đội Tây Ninh và bám trụ ở đó suốt từ 1972 đến 1975. Cũng đã tham gia chiến đấu nhiều trận nhưng Trời còn thương nên còn vẫn y nguyên, không sứt mẻ gì. Sau năm 75, được ra quân hắn ở lại SG ôn thi vào ĐH Y dược TPHCM, học ngành Dược. Tốt nghiệp rồi ở lại luôn cái thành phố đông dân nhất nước này. Hành nghề. Lập nghiệp. Lấy vợ. Sinh con. Cho đến giờ đã có 2 thằng con trai đang học Trung học. Đại loại là như thế. Cũng vì mới gặp nhau lần đầu nên tôi vẫn gác lại câu hỏi về chuyện hắn đã làm ăn như thế nào mà có được cái cơ ngơi này.
Gần trưa, hắn kéo tôi ra quán nhậu. Tôi gọi thêm thằng Trưởng phòng TV A42 nhưng nó bận không ra. Thế là chỉ có 2 thằng ngồi với nhau và câu chuyện lại tiếp tục. Chắc cũng được rèn luyện nhiều nên hắn uống cũng được. Đặc biệt là sau hàng chục lon bia hắn vẫn tỉnh táo như không.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét