Nhân bảo như thần bảo, thế là anh đã xuất hiện. Nhưng để... an toàn, anh chọn cái huyện biên giới Đức Cơ, nơi có nhiều các bác, các cụ yêu thơ mà chưa biết bày tỏ cái tấm tình yêu ấy để bộc lộ, anh bèn xuất hiện. Tất nhiên anh không tự nhiên xuất hiện nếu các bác các cụ ở đấy không có gì trong túi. Họ nuôi lợn, chăn gà, chăm dê, làm vườn, rồi con cho, dành dụm được ít tiền, thế là anh giúp họ... chơi thơ.
Hoàn toàn chính đáng, đây là một nhu cầu rất chính đáng và nhân văn. Ít ra người đã cầm bút, viết được vài câu thơ, dẫu hay dở chưa nói, thì cái phần tử tế trong con người nó cũng tăng lên chứ chưa dám nói là lấn át phần đen tối. Nhưng vấn đề là phải trong sáng, vô tư, chứ không được đi lừa người ta lấy tiền cho người ta vào hội, lấy tiền in thơ cho người ta, lấy tiền cấp giấy khen cho người ta, những người ở vùng sâu vùng xa, thích giao du nhưng ít hiểu biết...
Đây là bằng chứng của anh Đăng Hạ- hoặc CLB của anh- xuất hiện ở Đức Cơ:
Anh Đăng Hạ là ai, hành tung thế nào, mời bà con hỏi đồng chí GÚC phát, trước mắt vào đây hiểu sơ qua rồi gúc tiếp ạ: http://www.vanconghung.com/2013/08/hehe-tho.html#more
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét