VỀ MỘT BỨC ẢNH CHỤP 2 ÔNG VĂN


Im lặng mà bão giông, khoảnh khắc mà trường cửu, tưởng như vô định nhưng đang thấu mọi cõi... Thực ra bức ảnh này có 3 nhân vật cùng im lặng, nhân vật thứ 3 là chai rượu...
-------

 


          Chiều qua các trang mạng cá nhân bắt đầu đưa tin tướng Giáp từ trần. Tối khuya khuya một số báo bắt đầu đưa “theo tin riêng…”.

          Sáng nay trên facebook tràn ngập hình ảnh và tin tướng Giáp. Có lẽ khó có một người Việt Nam nào, ở thời điểm này, lại được sự tin yêu mến mộ và cả tiếc thương của nhiều người dân đến thế, dẫu ai cũng biết, đại tướng đã bênh từ rất lâu rồi, và việc ra đi của đại tướng là đương nhiên.

          Sự tiếc thương ấy, không chỉ đối với cá nhân đại tướng, mà nó là sự kỳ vọng của nhân dân vào sự tử tế, vào nhân cách tốt đẹp của con người. Đại tướng chính là nơi để cho dân chúng Việt gửi niềm tin vào, một cách người ta thể hiện tình cảm, ở cả 2 mặt đối lập, một sự ngưỡng mộ để hoài vọng.

          Có một cô cháu gái, con gái rượu của một quân nhân cao cấp, đồng thời là cháu tướng Giáp, đã viết trên facebook từ rất sớm: Cháu xin nghỉ vài ngày. Mọi người hiểu ngay. Bình thường, cô bé này viết rất thông minh, láu lỉnh, toàn lấy bố ra làm lá chắn, đại loại như: bố cháu bảo, chú H phải… trọc đầu thì mới thành thế này thế kia được… thế mà hôm qua trên fb, cô bé nghiêm trang hẳn…

          Rất nhiều ảnh nhưng tôi thấy bức ảnh dưới đây của anh Nguyễn Đình Toán là đẹp và có ý nghĩa hơn cả. Bức ảnh đen trắng, 2 ông già ngồi rất sát nhau, cùng đang như cúi đầu suy tư, chăm chú trong cái im lặng rợn người. 2 con người, 2 tâm trạng, 2 tính cách, nỗi buồn có khi như nhau trên 2 khuôn mặt đầy biểu cảm. Nguyễn Đình Toán đã chụp được cái thần của khoảnh khắc im lặng của 2 tên tuổi Việt lẫy lừng. Im lặng mà bão giông, khoảnh khắc mà trường cửu, tưởng như vô định nhưng đang thấu mọi cõi... Thực ra bức ảnh này có 3 nhân vật cùng im lặng, nhân vật thứ 3 là chai rượu...


          Khi tôi đưa bức ảnh này lên fb có rất nhiều người vào còm, trong đấy có 2 cái còm làm tôi chú ý. Một là của cháu Hang Tran: “Cháu không biết người bên phải, xin bác chỉ giáo ạ”. Tôi cho là một hành động dũng cảm và cầu thị. 29 tuổi, cái sự không biết nhạc sĩ Văn Cao qua ảnh có lẽ không chỉ mình cháu, nhưng hành động “không biết thì hỏi tự ti làm gì” của cháu đáng để ta khâm phục, còn hơn chán vạn anh k biết nhưng ngậm miệng ăn tiền để rồi đẻ ra đủ thứ quái thai. Cái còm thứ 2 là của nhà văn Đỗ Tiến Thụy, anh viết: “Bác viết thêm mấy dòng về bức ảnh này đi ạ”, chứng tỏ là anh đồng cảm với tôi khi đánh giá cao bức ảnh.

          Nhưng bức ảnh im lặng thế, sự im lặng rất văn hóa và đầy hàm lượng tri thức. Có cái gì đấy vừa nhún lại vừa kiêu, vừa tĩnh lại vừa động, vừa rất gần lại rất xa, rất cụ thể lại vô cùng biến ảo với một năng lượng ngầm như sự nén của bom nguyên tử, nên nếu tôi mà tán theem thì nó lại chả ra làm sao. Thôi thì mỗi người một góc cảm nhận. Có chăng cho tôi cám ơn tác giả bức ảnh, anh Nguyễn Đình Toán, cái khoảnh khắc của anh rồi sẽ vĩnh hằng.

          Và, ta mới thấy vai trò của nghệ thuật nó vĩ đại đến như thế nào trong việc lưu giữ những giá trị của đời sống…
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét