Đời chẳng có "say" sao có thơ ?)
Nhiều hôm có thịt có xôi
Mấy chàng “râu quặp” đành ngồi ăn suông
Đưa cay mượn chén giải buồn
Thừa cơ cứ phải vào buồng nhắm chui
Cám ơn Thanh Dạ nhất đời
Làm thơ dạy được vợ tôi chăm chồng
Tôi nay thỏa chí tang bồng
Suốt ngày bí tỉ, Thị không phàn nàn
Cám ơn Thanh Dạ vô vàn
Làm thơ can được “mụ gàn” nhà tôi.
18/10/2011
Đỗ Đình Tuân
0 nhận xét:
Đăng nhận xét