Mãi tháng 10-2011 vừa qua tôi mới tìm thấy một mớ tóc đuôi gà, mà mẹ cắt ra dấu kỹ từ năm nào không biết, chỉ biết là đến giờ vẫn xanh đen. Thời trẻ tóc mẹ dài lắm, dài hơn mẹ đứng.Muốn gội đầu mẹ phải đứng lên ghế cao.Mẹ thường vấn khăn, bao giờ cũng lộ ra phần đuôi gà xinh xắn. Xúc động và cảm thương, tôi viết mấy vần thơ,tỏ lòng ngưỡng mộ.
ĐUÔI GÀ NGÀY XƯA
Mượt như thác đổ trên ngàn,
Mềm như liễu rủ, giữa làn mây trôi.
Óng như tơ lụa một thời,
Mát như nước suối chảy xuôi giữa dòng.
Chải đầu vấn tóc một vòng,
Xinh xinh ngọn tóc uốn cong đuôi gà .
Làm duyên đón khách thăm nhà,
Răng đen, khăn vấn, thật thà duyên quê.
Đuôi gà giữ trọn câu thề,
Sớm hôm gửi gắm tình quê mặn mà.
Bây giờ mẹ đã “đi xa”,
Vẫn còn để lại đuôi gà ngày xưa !...
Đông Triều 23-10-2011
0 nhận xét:
Đăng nhận xét