Em gặp lại thầy sau ba mươi năm
Nên chẳng lạ khi tóc thầy đã bạc
Và sợi trắng trên đầu em lác đác
Nhưng vẫn giòn tươi ánh mắt nụ cười
Ba mươi năm qua bao vật đổi dời
Những trò nhỏ qua mắt thầy vạn đứa
Chính vì thế mà thầy không nhớ nữa
Nhưng chúng em vẫn khắc trọn bóng thầy
Em được thầy mời tới cạnh ngồi bên
Được trò chuyện như cùng trang lứa
Nỗi xúc động đến nghẹn lòng lệ ứa
Mong thầy miễn cho muôn nỗi dại khờ
May chẳng hổ lòng khi kể thầy nghe
Chuyện của chúng em,
chuyện trường chuyện lớp
chuyện trường chuyện lớp
Chẳng hẹn trước mà ý đồng tâm hợp
Em thầm vui khi thầy khẽ gật đầu
Sẽ lại xa rồi ngày mai chia tay
Chẳng thể hẹn đến khi nào gặp lại
Duy có điều chắc là mãi mãi
Bóng dáng thầy càng đậm thắm trong em.
Nguyễn Xuân Hiểu
1996
1996
0 nhận xét:
Đăng nhận xét