sông cạn dần viên sỏi trắng hiện nhiên
-------
Này xuyến chi em ngày được nắng
mãi chiều thôi mà nỗi nhớ chẳng chiều
thì đốt gió gom về miền vô tận
thả lên trời cơn cớ xửa xưa...
mãi chiều thôi mà nỗi nhớ chẳng chiều
thì đốt gió gom về miền vô tận
thả lên trời cơn cớ xửa xưa...
Này xuyến chi ta chờ như thắp lửa
nở mặc nhiên như thể đã gì rồi
nào có thể một ngày em trở lại
đêm buồn lên vệt non mai
nở mặc nhiên như thể đã gì rồi
nào có thể một ngày em trở lại
đêm buồn lên vệt non mai
Em như thể chưa bao giờ như thể
cõi đầy vơi thấp thoáng nẻo về
như không thể giữa ngày đầy có thể
em nhạt nhòa em hiện hữu, trời xanh
cõi đầy vơi thấp thoáng nẻo về
như không thể giữa ngày đầy có thể
em nhạt nhòa em hiện hữu, trời xanh
Khuất sau đời nhau cái nhìn tiếc nuối
sông cạn dần viên sỏi trắng hiện nhiên
hun hút vậy bước chân liền tiếng gọi
không ngoái đầu vẫn biết mắt đang theo
sông cạn dần viên sỏi trắng hiện nhiên
hun hút vậy bước chân liền tiếng gọi
không ngoái đầu vẫn biết mắt đang theo
Này xuyến chi ta mượn màu trắng ấy
để thêm vàng nỗi nhụy mênh mang
ta mong được ngày sang như bật rét
tít mù nhau hơi thở nín đâu rồi?
để thêm vàng nỗi nhụy mênh mang
ta mong được ngày sang như bật rét
tít mù nhau hơi thở nín đâu rồi?
Chiều nay thu như những ngày thu khác
lại như là cá biệt một lần thôi
chút nắng cũ thả vào lòng gốm muộn
biết mình mang nợ xuyến chi…
lại như là cá biệt một lần thôi
chút nắng cũ thả vào lòng gốm muộn
biết mình mang nợ xuyến chi…
Pleiku 27/10/2013
0 nhận xét:
Đăng nhận xét