Hồi mới lên nhận công tác, cũng có mấy ông cán bộ trong cơ quan, nguyên là sĩ quan bộ đội tăng cường, những lúc sau lưng mình, bĩu môi: không học dốt thì cũng quậy phá, chứ người bình thường ai lên đây. Mà lại xung phong lên.
Mình không học dốt cũng không quậy phá.
Nhà mình là nhà cũng "có điều kiện". Ba mẹ là cán bộ về hưu, nuôi 2 ông con trai cùng học đại học, có vất, nhưng là cái vất chung của xã hội, chứ nhìn xuống, cũng khối nhà khổ hơn nhà mình.
Tớ hồi 2 tuổi |
Đến năm thứ 3 đại học mình cũng vẫn nghĩ sẽ ở Huế hoặc Nha Trang, 2 nơi đã nhận mình khi mình đi thực tế.
Hồi ấy bọn mình một nhóm chơi với nhau rất thân. Trong nhóm lớn 5 thằng lại chia 2 nhóm nhỏ, nhóm kia là 3 thằng học Lý, nhóm mình 2 thằng học Văn. Đầu tiên quyết cả nhóm 5 thằng khi ra trườn sẽ cùng về 1 nơi để tiếp tục chơi với nhau. Mà muốn về được một nơi thì chỉ có xung phong đi Tây Nguyên, dù lúc ấy chưa ai biết Tây Nguyên nó thế nào?
Có nàng, nó và tớ trong ảnh này. Ảnh chụp năm thứ 4 đại học, 1981. Tớ thứ 3 hàng trước từ trái sang, áo trắng cộc tay quần loe cười tươi như nghé. |
Nhưng sau đấy bàn thì 3 thằng kia chọn đi Đăk Lăk. Mình với cu cùng lớp lấy bản đồ ra xem, thấy Gia Lai- Kon Tum gần Huế hơn bèn chọn. Nó là người trực tiếp viết thư, lấy tên 2 thằng gửi cho lãnh đạo tỉnh, cái thư ấy hình như vẫn còn trong bì hồ sơ công chức của mình.
Cho đến khi ấy, cả 2 thằng mình đều còn... trong veo. Ăn đói (dù nhà nó ở ngay thành phố, nhà mình ở quê nhưng nhà mình có điều kiện hơn vì chỉ 2 anh em, nhà nó đến 4), chơi thể thao và vào thư viện. Thi thoảng chủ nhật mình giúp nó ra sông Hương lấy rong cho lợn. Nó đá bóng và chạy thì thần sầu. Chạy luôn nhất trong các cuộc thi điền kinh sinh viên toàn quốc. Đá bóng thì như... Maradona vì nó nhỏ nhưng rất khéo. Chính nhờ đá bóng mà nó được một em rất xinh mê. Em kia xinh lắm, mê nó mà nó không biết. Một hôm nó thấy có một đứa con gái đưa cho một mẩu giấy, hẹn giờ ấy giờ ấy ra cổng trường Vĩnh Lợi có người gặp. Trường Vĩnh Lợi sát cổng ký túc xá bọn mình. Nó ra và... người ấy đang ngồi trên yên xe đạp đợi nó. Và nó vô cùng bất ngờ đến hốt hoảng, bởi nó không nghĩ người hẹn là em này, hoa khôi và là mong ước của biết bao thằng hoành tránh trong trường. Nàng đưa nó, chính xác là đưa, chứ nó lúc này như thắng chết rồi, vừa run vừa tái vừa lập cập vừa ngu ngơ..., lên cái cầu trượt của trẻ con, ngồi chễm chệ trên ấy. Nó thu lu tay vào ngực, run rẩy ngó xung quanh, thì thấy cũng có rất nhiều đôi trong sân trường đang nhập một. Nó lờ mờ hiểu, lờ mờ sung sướng, nhưng vẫn run. Nói đủ chuyện, ngắt quãng xen giữa những hơi thở cố nén nhưng vẫn phì ra như rắn hổ mang. Cuối cùng thì... phải thua Bờm thôi, nàng... cầm tay nó. Chao ơi, điện giật cũng đến thế mà thôi. Mân mê 1 lúc thì nàng... đưa tay nó lên ngực, cái ngực căng nhức cứ như đập vào mặt bọn con trai ký túc xá mỗi khi nàng xuống nhà bếp ăn cơm giờ đang thun thút oằn oèo trong tay nó. Nhưng nó vẫn ngu ngơ, cứ để tay như thế, cứng đơ như thế, sống sít thế, như tay bằng nhựa thế. Nàng cáu quá, bật cúc ra, chìa hẳn cỗ oản trắng ởn chắc nịch vào mặt nó: ngốc ạ, xem đi, đẹp nhất trường đấy, không có cái thứ 2 đâu. Lúc này thì nó mới bừng tỉnh, mới làm cái việc lẽ ra là làm từ nãy. Tất nhiên "làm" cũng chỉ là kiểu sinh viên thôi, chứ không như bọn đàn ông lão luyện sau này...
Có tớ và nó và không có nàng ở trong này, hehe. Tớ thứ 3 từ phải sang, vẫn áo trắng quần loe và không cười. ảnh này chụp năm thứ 3 đại học. |
Tối nó về ngủ chung giường với mình, mãi không ngủ, cứ trăn qua trở lại, hút thuốc, cuối cùng lôi mình dậy, và... kể.
Mình đã chết lặng khi nghe nó kể, vì... ghen. Nhưng không phải là cái sự ghen thông thường, mà là sự ghen vì cái đẹp bị tổn thương, bị xúc phạm. Mình cho rằng, những cái đẹp như thế thì không ai được phép xâm phạm, vân vo, chỉ nghĩ u ám thôi đã tội lỗi rồi, huống gì còn này nọ. Những cái đẹp như thế chỉ được phép ngắm, và nghĩ về nó với tất cả sự thánh thiện nhất. Tất cả những ý nghĩ vẩn đục đều không được xuất hiện. Nó cứ phải trong veo, tinh khiết, thơm tho sạch sẽ. Nói thật là hồi ấy mình nghĩ bọn con gái đẹp nó thánh thiện đến mức nó không... đái, không ị, không ăn mắm ăn muối, không có những ý nghĩ đen tối... tức là nó cứ trong ngằn ngặt thế, huhu. Mình nhớ mình chửi nó rất ghê. Và nó cứ ngồi cúi đầu, có vẻ... ân hận.
Tối sau mình và nó đang đánh bóng bàn ở ngay cổng, nàng phóng xe qua, mình ở phía bàn quay vào trong nên thấy, còn nó quay lưng lại. Xe qua bàn nàng tằng hắng một cái, nó chỉ kịp thấy cái lưng vút qua, vội bỏ vợt: tao đi đây. Tôi kịp nhìn trên xe đạp của nó có... 2 quả ổi gói trong tờ giấy, nhưng lại bị lòi ra một góc. Đã nói mình và nó rất thân nhau, nó hay ăn cơm với mình, mình cũng hay chiêu đãi nó mỗi khi nhận lương tháng từ mẹ, thế mà giờ có 2 quả ổi, nó giấu trên xe...
Tối về nó lại ngủ với mình. Nhưng mình không nói gì, im lặng và... thức.
Lớp tớ sau này, không có nàng và nó |
Hehe đến đây đã, mai tiếp. Là bởi cái lão bạn Nguyễn Xung Kích tận Hà Giang nhắn trên fb của mình: "Làm chuỗi lịch sử Gia Lai đi bác, nó bõ tức, tụi em lại có dịp tìm hiểu và nếu cần vẫn bán cho báo nhà nước được". Là hắn thấy mình than nhiều nên nói thế. Và cái trường thiên này ra đời từ gợi ý ấy...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét