Năm nay lúc ngồi gõ mình rất buồn. Hiểu được tại sao buồn thì có khi mình hết buồn, nhưng vì không hiểu nên nó cứ buồn, và nó hiện ra ở thơ, đây ạ:
VĂN CÔNG HÙNG
SÁNG MAI RỒI MÙNG MỘT
những vết thương không dễ lành
bàn tay xòe như vết chém
thuốc nổ cất vào kho
những khu vườn mảnh bom
những đứa trẻ mắt tròn như hạt nổ
những đồng tiền vào tay như gió vào nhà trống
cô bé non choẹt lừa lão luyện chuyên gia vèo bay 4 ngàn tỉ
rồi huề
10 cân su hào chưa gạt ngang tô phở
cục đá được tôn lên bệ anh hùng
nhênh nhang như phải đấm
bác sĩ thành đồ tể
sông Hồng bâng quơ lướt giữa mùa đông
những con hẻm tết nghèo chưa kịp tới
cơn lạnh run người sấp ngửa bàn tay
hoa bán ế vỉa hè cong thảng thốt
sáng mai rồi mùng một có ai mong…
tôi ngồi gọt từng con chữ
màn hình thẳng băng vô hồn
tivi đến hài cuối năm cũng thiếu muối
cười nhạt thếch
chợt ước khóc được
lại mong đột nhiên nghẽn mạng
biết đâu có thể khùng lên đúng thời khắc giao thừa…
em
chỉ còn em là không suy suyển
những cơn bão lòng luôn sóng sánh từ em…
Giao thừa 2014, Giáp Ngọ
Ảnh chiều nay đây ạ:
0 nhận xét:
Đăng nhận xét