Ơ thế có chuyện phụ nữ có thể hiếp dâm đàn ông được à, mà hiếp đến ba bốn chục lần một ngày, đến nỗi các anh tài xế tắc xi khỏe mạnh phải lê lết. Thế cái bọn bị hiếp ấy không biết kháng cự à (nếu đúng bị hiếp), không biết gọi điện thoại kêu cứu à, không biết bỏ chạy à, sau đấy không biết tố cáo à?
---------
Mấy hôm nay chúng ta liên tiếp đọc những cái tin rất kinh hoàng trên báo chí. Trước tiên là tin “Kiều nữ hiếp dâm” ở Hải Dương. Tốc độ lan truyền của cái tin quái gở này nó lan đến chóng mặt. Người đọc bị truyền thông khống chế một thời gian thì mới dần tỉnh lại mà ngơ ngác: Ơ thế có chuyện phụ nữ có thể hiếp dâm đàn ông được à, mà hiếp đến ba bốn chục lần một ngày, đến nỗi các anh tài xế tắc xi khỏe mạnh phải lê lết. Thế cái bọn bị hiếp ấy không biết kháng cự à (nếu đúng bị hiếp), không biết gọi điện thoại kêu cứu à, không biết bỏ chạy à, sau đấy không biết tố cáo à? Rồi ngay tác giả bài báo cũng bảo: tôi cũng là nạn nhân. Chuyện hoang đường thế nhưng vì là báo nhà nước in nên phải tin. Báo chí còn chịu khó đi phỏng vấn mấy ông ở ban lãnh đạo tắc xi Mai Linh Hải Dương, rồi cả mấy ông cán bộ phường xóm nữa. Rồi nữa, chả biết căn cứ vào đâu mà tác giả gọi người phụ nữ này là “kiều nữ” để rồi cái tên “kiều nữ hiếp dâm” trở thành danh từ riêng. Bây giờ thì “kiều nữ” ấy đang làm một việc chị thấy cần làm, phải làm, là kiện tờ báo ấy.
Sau “Kiều nữ” thì đến cái tin kinh hoàng hơn “con gái cùng cậu ruột cắt chân mẹ trong bệnh viện”. Báo chí đổ xô vào. Sau này có một số báo cải chính: cô gái ngồi cùng cậu nhưng không biết việc cậu làm, không tham gia cắt chân mẹ. Báo thì nói cô ngồi đấy nhưng ngủ gật, báo bảo cô dùng tay đút vào mồm mẹ để mẹ không cắn lưỡi. Vấn đề là, chắc chắn tất cả chỉ nghe hơi đồ chõ, bởi việc cần nhất là lý giải, với con dao gọt trái cây làm sao mà có thể cắt rời chân một người đang sống, dẫu là sống thực vật, mà lại giữa bệnh viện có hàng mấy chục bệnh nhân và người nhà chăm bệnh, có cả y bác sĩ trực. Tất nhiên là đã có chuyện ấy xảy ra, nhưng nếu đưa tin có trách nhiệm thì phải lý giải được những điều sơ đẳng ấy, chứ không cứ đưa tin theo kiểu hỏi dò, phỏng đoán rồi tán thêm kiểu rùng rợn ấy. Một bác sĩ nói với tôi: nếu cắt kiểu cắt… chân gà ấy, chưa nói xương, chỉ cần động mạch nó ào máu ra thì đã lênh láng cả giường rồi. Một đồ tể thì bảo: cắt cũng rời được với điều kiện phải cắt theo khớp, tất nhiên là phải thực sự có nghề và vẫn phải có sự trợ giúp của dao to…
Cũng hôm nay có mấy tờ báo đã đính chính: cái tin ông Jang Song Theak bị cháu mình xử tử bằng cách lột trần truồng (cùng với 5 người thân cận khác) rồi cho vào chuồng chó đói cho chó ăn thịt và bắt toàn bộ ban lãnh đạo Triều Tiên chứng kiến suốt mấy tiếng đồng hồ là… tin vịt, một số báo chúng ta đã… nuôi vịt giời.
Và còn nhiều những cái tin dạng như thế nữa.
Theo tôi đấy chính là những tin bài rất vô trách nhiệm, rất vô cảm với xã hội. Tôi cũng là người chơi blog, có facebook nữa, tức là của cá nhân, chỉ mình mình chịu trách nhiệm, thế mà cũng chưa bao giờ đưa tin hay bình luận kiểu như thế, huống gì đây là một tờ báo, có người viết nhưng còn có cả ban biên tập, có nhiều bộ phận chịu trách nhiệm nữa, thế mà những tin bài như thế vẫn xuất hiện, chứng tỏ chúng ta đang vô cảm tập thể. Điều này rất nguy hại, bởi nó tạo nên một hiệu ứng truyền thông, lấy sự tàn nhẫn giật gân, lấy sự ghê rợn, đau thương của người khác làm mồi câu nhử bạn đọc…
Sự vô cảm đang đầu độc xã hội, làm cho xã hội lỏng lẻo, rạn nứt, thậm chí có những nguy cơ lớn hơn. Chống lại sự vô cảm, làm ấm lên tình người trong từng con người cụ thể là trách nhiệm chung của mọi tầng lớp xã hội, của các cơ quan có trách nhiệm, của từng chính sách cụ thể (ví dụ hiện nay người làm chứng hay tố cáo tội ác bị làm phiền bởi cơ quan công quyền khiến họ nản), và, có vai trò rất lớn của báo chí. Báo chí phải thổi lên được trong tâm hồn từng người ngọn lửa ấm của tính nhân văn và hướng thiện…
Nhiều khi chúng ta vô tình (hay cố ý) tiếp tay cho sự vô cảm mà không biết!!!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét