Không còn được nữa em ơi
Đó đây mà đã biển trời cách xa
Nhớ thương anh đến thăm nhà
Để nhìn để ngắm để mà đổi trao
Nhưng đâu có dễ đâu nào
Bao lần đến bấy lần vào lại ra
Tường cao cổng kín ngăn ta
Người thương vắng bóng thế là về không
Sáng đi mỏi mắt nhìn trông
Chiều về dõi khắp cánh đồng tìm Tâm
Xa trông thấp thoáng mừng thầm
Đến gần lại hóa ra lầm em ơi
Bao nhiêu bận mấy lần rồi
Em yêu có hiểu lòng tôi lúc này
Rộn bao kỷ niệm mê say
Nắng mưa bao buổi từ ngày gặp nhau
Từ câu chuyện nói ban đầu
Những bài thơ vẫn tươi màu mực đây
Cái hôn ngày ấy ngất ngây
Vẫn còn hiển hiện như ngày hôm qua
Còn nguyên gương mặt gương hoa
Thời gian đâu dễ xóa nhòa em ơi
Còn nguyên buổi đến nhà chơi
Hôn rồi vẫn bảo không đời nào cho
Còn trên xe khách tối mò
Tìm tay em năm em vò nát tay
Còn nguyên tất cả còn đây
Chỉ riêng mất hết những ngày cùng đi
Chia tay chưa nói được gì
Giờ trên trang giấy anh ghi vài lời
Nhưng sao tay mỏi dã rời
Người như rơi tõm mãi nơi hầm lò
Chẳng hay em có biết cho
Bài thơ anh phải ép gò từng câu
Ngổn ngang thương nhớ trong đầu
Nên thơ nghe cũng như rầu rầu thơ
Nhớ em nhớ cả trong mơ
Yêu nhau không dám ai ngờ vẫn yêu
Để nay sớm sớm chiều chiều
Thêm ngày xa lại thêm nhiều nhớ mong
Ước chi ta được sống cùng
Đi chung một ngõ về chung một nhà
Để cho mình đỡ nhớ ta
Để cho mãi mãi đến già bên nhau
Để anh khỏi phải tìm đâu
Để cho thơ khỏi nghe rầu rầu thơ
Để hôn không phải trong mơ
Mà hôn em thật như giờ hôn em
...
Ôi bài thơ viết ai xem
Nguyễn Xuân Hiểu
0 nhận xét:
Đăng nhận xét