Hỡi em ơi... sớm ra đi
Vợ hiền, con dại lấy gì chở che
Đành rằng một nhẽ đi, về
Nhưng em về sớm, Trăng khuya chưa tàn
Đã từng đánh giặc dọc ngang
Đã từng xuống biển, lên ngàn mưu sinh
Em tôi sống nặng nghĩa tình
Anh em con cháu, gia đình mến thương
Mà sao mới nửa chặng đường
Đứt dây, gẫy gánh, bỏ cương em à ?
Thương em lòng những xót xa
Cháu con còn nhỏ, mẹ già còn trông
Anh trên, em dưới cậy mong
Mà em tôi phải ra sông đắm đò
Trách trời gió lớn mưa to
Cố tình vùi dập chuyến đò em tôi
Từ nay vĩnh biệt em rồi!
Thôi em hoan hỉ ở nơi suối vàng.
X-Thảo ĐN 21/09/2012
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét