Sáng nay lướt mạng, đến trang Phạm Viết Đào thì bắt gặp mấy lời bình về một bài thơ của một cậu bé da đen, được UN chọn là bài thơ hay nhất. Chợt lược cóp lại phần chính để trước là tự ngẫm nghĩ học hỏi, và sau là để bà con trong xóm cùng tham khảo. Ai muốn đọc nguyên văn xin tìm trang Blog của nhà văn Phạm Viết Đào
Dưới đây Đỗ Đình Tuân chỉ xin trích phần thơ dịch và lời bình
Dịch:
Khi tôi sinh ra, tôi màu đen
Khi tôi lớn lên, tôi màu đen
Khi tôi đi dưới mặt trời, tôi màu đen
Khi tôi sợ, tôi màu đen
Khi tôi đau, tôi màu đen
Và khi tôi chết, tôi cũng màu đen
.
Anh nói rằng anh trắng
Khi anh sinh ra, anh màu hồng
Khi anh lớn lên, anh màu trắng
Khi anh đi dưới mặt trời, anh màu đỏ
Khi anh lạnh, anh màu xanh
Khi anh sợ, anh màu vàng
Khi anh đau, anh màu tái (lục)
Và khi anh chết, anh màu xám
Và tại sao anh lại nói tôi là da màu !
Vì bài này quá đơn giản để dịch, v́ì quá nghẹn ngào mà dịch, quá cảm phục dưới cái nh́ìn tinh tế và cách lập luận logic của một đứa bé mà dịch, và thật sự bất ngờ trước những câu chữ thật đơn giản nhưng sức chứa đựng truyền tải thật phi thường mà dịch.
1/10/2012
Đỗ Đình Tuân
0 nhận xét:
Đăng nhận xét