Việt Nam và Trung Quốc là 2 nước hàng xóm láng giềng, lịch sử vô tình bắt 2 nước phải “gắn bó” với nhau hàng nghìn năm nay. Quan hệ có lúc căng lúc chùng, có lúc nóng lúc lạnh, nhưng về cơ bản thì nước nào vẫn là nước nấy, dẫu Việt Nam, với nhiều lý do, đã nhiều lần bị mất thác, mất đường, mất đất… về phía Trung Quốc. Nhiều nghìn năm Trung Quốc đã đô hộ Việt Nam nhưng rồi vẫn là một Việt Nam nhỏ bé nhưng kiên trung khôn khéo tồn tại độc lập bên cạnh cường quốc này, không những thế còn không bị đồng hóa, không bị lu mờ…
Đấy là một đất nước khổng lồ với một nền văn hóa vĩ đại. Đã có lần tôi tuyên bố: nếu được chọn giữa 2 nước là Mỹ và Trung Quốc để đi du lịch thì tôi sẽ chọn Trung Quốc. Nền văn hóa vĩ đại ấy là sự hun đúc máu xương, kinh nghiệm sống và nỗ lực lao động của nhiều lớp người Trung Quốc từ thế hệ này sang thế hệ khác. Những người dân Trung Quốc cũng như dân Việt Nam, cần cù lam lũ và yêu hòa bình, muốn yên ổn làm ăn. Và từ trùng trùng những người dân ấy, rất nhiều thi sĩ lỗi lạc của Trung Quốc xuất hiện, những là Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị, Đỗ Mục, Tô Đông Pha, Khuất Nguyên, Vương Bột vân vân… Đất nước ấy cũng từng bị xâm lược, từng phải dùng công lính sức dân với rất nhiều máu xương xây nên Vạn lý trường thành để bảo vệ Tổ quốc, và bây giờ nó trở thành một di tích vô giá. Vô giá bởi giá trị lịch sử và cũng vô giá bởi không thể nào tính được biết bao nhiêu thân phận con người đã từng dính đến cái công trình vĩ đại này.
Thế mà lạ, nền văn hóa vĩ đại ấy cũng sinh ra nhiều nhóm người mang đầy tư tưởng bành trướng, tham lam, luôn luôn lăm le xông vào nhà người khác chiếm đất chiếm nhà.
Hiện tại cũng đang có một nhóm người như thế, âm mưu chiếm đất chiếm biển nước ta.
Tôi không bao giờ đánh đồng nhân dân Trung Quốc với những nhà lãnh đạo. Như đã nói, nhân dân Trung Quốc cũng như mọi người bình thường trên thế giới này, muốn hòa bình, muốn yên ổn, muốn sung sướng hạnh phúc. Nhưng cái nhóm lãnh đạo kia lại khác. Họ đang làm nên sự kiện rất xấu ở biển đông, trong vùng biển Việt Nam, tiếp nối các sự kiện trước đó.
Lòng yêu hòa bình, sự yên ổn của từng mái nhà, từng tổ ấm… đang bị thách thức. Những ngày này tôi thấy sự ưu tư hằn trên gương mặt mỗi người tôi gặp. Họ lo cho Tổ Quốc, cái Tổ quốc thân thương này luôn luôn bị thử thách, luôn bị lòng tham của những kẻ bành trướng nhòm ngó. Và dân tộc tôi, như mọi khi, lại đoàn kết hơn bao giờ hết.
Còn rất nhiều điều thế này thế kia mà ngày thường người dân chưa thấy hợp ý chính quyền, và ngay trong từng bộ phận dân cư với nhau. Nhưng như ngày chủ nhật vừa qua đã chứng minh, khi Tổ Quốc có biến, thì toàn bộ lòng dân như một, họ trở thành một khối thống nhất. Và khối thống nhất ấy chính là sức mạnh Việt Nam, cái sức mạnh đã làm nên một lịch sử oai hùng để có một Việt Nam hôm nay đang tự tin trước thử thách mới…
Nhưng lòng yêu nước cũng phải tỉnh táo. Yêu nước kiểu bầy đàn tăm tối như những vụ đập phá ở Bình Dương vừa diễn ra đêm qua là không thể chấp nhận được. Tổ Quốc càng yếu hơn khi gặp phải các kiểu “yêu nước” như thế…
Chưa bao giờ tôi yêu Tổ quốc tôi như lúc này, và chưa bao giờ cái tên Việt Nam vang lên trong tôi thiêng liêng đến thế…
Hôm qua tôi đã viết những dòng như thế này:
Tôi không chọn được thời gian để sinh ra
cũng không được chọn Tổ quốc để sống
tôi lớn lên đã là mặc định
con ba mẹ tôi công dân nước Việt mình…
thời nhỏ tôi đã mũ rơm đến trường
đã nhiều lần hút chết
đã ngủ dưới hầm trốn trong hang học dưới lòng đất
để các con tôi gặm nhấm hòa bình…
bây giờ hòa bình đang treo trên sợi tóc
tám mươi tàu chiến và giàn khoan khổng lồ đang bò vào biển quê tôi
cả đất nước sôi sục
chả lẽ lại đánh nhau?
đất nước tôi đã có hàng núi xương sông máu
đã có nhiều thế hệ lên đường
những người yêu Tổ quốc đến giọt máu cuối cùng
đớn đau tận cùng khi Tổ quốc lâm nguy
nhưng chính vì thế mà hiểu giá của chiến tranh
hàng vạn người mẹ còng lưng bên cửa
hàng triệu mái đầu trắng xóa khăn tang
những con đom đóm đêm gió bấc vẽ lên khuôn mặt thần chết
xóm làng xác xơ vẳng những tiếng khóc hờ…
nhân dân không bao giờ thích chiến tranh
nước nào cũng thế
những người Trung Hoa tôi từng gặp và chào nhau Ní hảo
cũng có sau lưng mình cha mẹ vợ con mái ấm gia đình
họ cũng coi chiến tranh là tai họa
là trò chơi của những kẻ giết người
chiến tranh là trò máu xương rẻ nhất
chúng ta cố tránh như đang tránh dịch sởi
nhưng nếu không còn cách nào khác
nếu không có con đường nào khác…
tôi đâu có chọn được Tổ Quốc cho mình
nhưng đất nước này mãi mãi của tôi
và ám ảnh giọt nước mắt nhòa buổi chiều hôm ấy
người vợ úp mặt vào ngực chồng thảng thốt tiếng còi xa…
VĂN CÔNG HÙNG
0 nhận xét:
Đăng nhận xét