Ngỡ ngàng tưởng vọng lời yêu
Giữa bâng khuâng đỏ ráng chiều đơn côi
Lặng nghe nhắn nhủ xa xôi
Văn chương là thế giữa đời hồn bay
Đi rồi để nhớ lắt lay
Má hồng ửng giữa tháng ngày phôi pha
Nụ cười mời gọi thiết tha
Ngân vang một khúc ru ca TÌNH NGƯỜI
Đi rồi lòng dạ bồi hồi
Hoa nghiêng thẹn một rối bời bướm ong
Cánh tàn vương lại chút hương
Ngẩn ngơ tự hỏi sao còn đa mang?
Lạ gì thói giả đoan trang
Vụng về viết vội vài trang…thơ tình
Về đi về với “văn mình”
Cung đàn thôi lạc điệu tình xót xa…
5/2012
Hồ Minh Quang
Hồ Minh Quang
0 nhận xét:
Đăng nhận xét