Bảo Đại ở Hồng Công năm 1948
Ông Vĩnh Thụy khi lên bẩy tuổi
Được thằng Tây cho nối nghề cha
Khăn vàng áo gấm quần là
Ngồi trên ngai gỗ gọi là làm vua
Nhưng cũng chỉ thầy chùa thất thế
Vua chỉ là nô lệ tối cao
Bắt sao thì phải chịu sao
Tự mình chẳng có chút nao uy quyền
Muốn ra cửa phải xin phép trước
Muốn mở mồm chẳng được tự do
Vợ vua do Pháp cưới cho
Lương vua do Pháp trích kho phát dần
Ông chỉ cốt ngồi ăn cho béo
Mặc thắng Tây bòn đẽo giống nòi
Chốc là hai chục năm trời
Chủ ông dâng đất cho người Phù Tang
Đời ông dẫn chuyển sang chủ mới
Thân ông thành cũng lại như xưa
Bù nhìn ngồi xó ruộng dưa
Biết đâu đất nước gió mưa não nùng
Tuần tháng Tám nổi bùng cách mạng
Xây dựng nên nền tảng cộng hòa
Trong xiềng phát xít thoát ra
Ông rằng sung sướng được là người dân
Chính phủ nhắc vào chân cố vấn
Muốn cho ông yên phận hết lòng
Nào ngờ ông vẫn lông bông
Ham chơi chẳng tưởng non sông nước nhà
Trốn nợ nước ông ra ngoại quốc
Bị thực dân mua chuộc phỉnh phờ
Hàng năm ăn chực nằm chờ
Bề ngoài ông cứ giả vờ làm cao
Nay ông đã sa vào cạm bẫy
Cho quân thù giương bẫy giật dây
Điều đình theo kiểu bài tây
Rồi đây lũ bợm còn xoay nhiều trò
Chúng cũng nói tự do độc lập
Nhưng chỉ đồ kẻ cắp nói mồi
Chính ông bán nước bán nòi
Hòng mong dựng lại chiếc ngôi bù nhìn
Để giặc Pháp ngồi trên áp bức
Đưa quốc dân vào ách ngựa trâu
Quốc dân thừa biết đã lâu
Thề rằng đánh rắn dập đầu không tha
Mưu chia rẽ chẳng ai nhầm mắc
Chỉ ghét đồ theo giặc phản dân
Nay mai ông sẽ biết thân
Cái ngày hối hận cũng gần không xa.
Ghi chú
* Đỗ Đình Tuân chép lại theo trí nhớ của một lão du kích xã Đồng lạc, không nhớ tên tác giả và tên bài vè, chỉ nhớ bài này được lưu hành rất rộng rãi ở vùng du kích huyện Chí Linh những năm 1948-1949. Tên Vè Bảo Đại là do Đỗ Đình Tuân tạm đặt.
6/9/2012
Đỗ Đình Tuân
(Sưu tầm)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét