Mình, hôm nọ tổng kết đám cưới con gái, kết luận có nhiều cái hay, phổ biến cho bạn bè rút kinh nghiệm, rằng thì là 1 là MC không nói nhảm, tán hươu tán vượn, mục đích ý nghĩa, ngoằn nghoèo các loại, hai là không hát trong đám cưới, mở nhạc đĩa, tuyển toàn bất hủ săc sô phôn với violon..., ba là mời ít để ngồi rộng, thân thiện, đi lại dễ dàng, bốn là chọn thức ăn ngon, gần gũi, giản dị như gà thì dứt khoát phải mái ri, có rau các loại... nhưng có 1 điều quan trọng mà một đứa nó phát hiện, nó bảo là quan trọng nhất, ấy là, đám cưới con nhà thơ mà... không ai đọc thơ, kể cả... nhà thơ...
Mình hí hửng rằng thế là tuyệt rồi, oách rồi, nhất quả đất rồi...
Nhưng trời tính không bằng... người tính.
Hôm 22 các con mình nó tổ chức ở Sài Gòn, một cái nhà hàng xinh xắn, trang trí rất nhã. Kịch bản chúng tự nghĩ ra rất thích. Ví dụ khi khách đã an tọa thì đèn tắt hết, chủ rể xuất hiện trên sân khấu, tay cầm hoa và... hát, bài gì ấy, à, "Qua đêm nay", phía đối diện, rèm từ từ mở, cô dâu xuất hiện, song ca cùng chú rể. Hát sống (live) chứ không nhép như ca sĩ chuyên nghiệp, và ngạc nhiên chưa, chúng hát rất hay. Nhiều người nói thế chứ không phải vì con mình mà mình khen nhé. Cô dâu đi lên chú rể đi xuống, gặp nhau giữa đường rồi cũng đi lên. Hết bài hát thì chú rể tặng hoa cô dâu và tiệc cưới bắt đầu...
Tất nhiên là mình không được chạy lăng xăng mà phải đi cụng ly để... chụp ảnh. Mới bàn đầu tiên thì thấy ai nhắc tên mình, ngoảnh lại thì thấy bạn mình là Phạm Dũng đã nhảy lên sân khấu... đọc thơ, hô hô...
Dũng là bạn học cùng lớp đại học văn khoa với mình, từng đi tù trong vụ bị quy viết sách khiêu dâm (hồi ấy) "đêm mờ sương ân oán giang hồ", giờ là một tay viết kịch bản sân khấu và điện ảnh nổi tiếng. Thời sinh viên thơ y rất hay, ra trường thì y là đứa đầu tiên trong lớp có tập thơ riêng. Cả hội trường vỗ tay, y đầu trọc (hơn tớ) áo hoa đỏ thắt cà vạt, quần jean, mắt nhắm tịt... gào thơ. Cả hội trường ngơ ngác vì... không biết y đang diễn gì, hihi. Mình buột miệng "chết mẹ rồi", ông sui gia đi cạnh mình tưởng có chuyện gì ghê gớm mà mình buông ra thế, hốt hoảng hỏi: gì đấy anh, mình bảo bỏ mẹ rồi, thằng kia nó... đọc thơ, hehe, lão sui gia thở phào, vì lão tưởng có chuyện nghiêm trọng, tỉ như chết người, tỉ như cướp túi tiền...
Tiếc là mình giao cái máy ảnh cho 1 cu con, nhưng nó lại tưởng mình... nhờ nó giữ nên rất cẩn thận đút ở túi quần, nên không có cái ảnh nào, giờ tiếc hùi hụi. Vừa về đến nhà là Dũng đã ngồi viết ngay thư gửi cho mình, và gửi kèm 2 cái truyện ngắn vui về... đám cưới.
Đọc truyện xong mới biết nó lên đọc thơ ở bất cứ đám cưới nào, một cách khẳng định lại xem mình có đi nhầm đám cưới người khác không, hehe...
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét