NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG



Thấy tivi chiếu cảnh vùng cao Miền Bắc có tuyết rơi lại nhớ về những mùa đông của tuổi thơ tôi. Tôi cũng đã làm thơ về nó. Dưới đây là một trong những bài thơ đầu tay mà Nhà thơ Anh Thơ đã “thử tài” tôi, rồi sau đó bà nói rằng: “Bây giờ thì chỉ có ông Chế Lan Viên làm thầy mày được thôi”. Tôi đã được gặp, được quen thân với nhà thơ lớn Chế Lan Viên là vì thế. Bây giờ sau 30 năm nhìn lại tôi thấy đó chính là sự xếp đặt của số mệnh, chứ tôi hoàn toàn không có một chút xíu nào dự tính như thế cả, kể cả những ngày hôm nay, tôi cũng không ngờ có ngày mình viết đủ thứ trên đời như thế.
ĐÔNG LA
NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG
Khi những ngọn gió chui qua chỗ kính vỡ
                                       ùa vào giường con
Mang theo cái lạnh đêm Sài Gòn khuya khoắt
Tự dưng con không sao chợp mắt
Gió Bấc về rồi mẹ ơi lạnh lắm không?

Ôi nhớ quá quê hương ơi mùa Đông!
Nước lạnh cóng con cá rô không bơi được
Thương mẹ cấy lâu dầm trong bùn nước
Máu tụ bầm đầu những ngón tay!

Mẹ ơi con biết làm gì đêm nay?
Khi gió Bấc sắc thổi luồn qua liếp cửa
Đêm thì dài mà chăn thì mỏng
Chỗ ấm mẹ nhường thằng út bé con!

Ôi mùa Đông rét trụi cành xoan
Rét quăn mép chiếc lá chè thưa thớt
Rét làm đọng hơi mặt giếng khơi ngùn ngụt
Rét làm dài con đường ngắn ngủi trên quê

Con bỗng muốn trở về những năm tháng ấu thơ
Sáng sáng mùa Đông bên chảo cơm rang thơm ngát
Mẹ chia cho chúng con mỗi đứa một bát
Rồi mẹ kiểm tra cúc ngực trước lúc đến trường

Ôi nhớ quá quê hương ơi quê hương!
Trong lạnh cóng rễ cây lúa của mẹ vẫn
                           cần cù chắt chiu trong lòng đất
Như ngọn lửa trong tim mẹ mãi mãi không tắt
Sưởi ấm sự sống mùa Đông trên quê hương./.

9-1982





Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét