TRANG THƠ CHIẾN TRANH (Những người lính trở về sau chiến tranh: Chiến, Duyệt, Nhẽ, Lộc, Hùng (Đông La)) Chiến tranh là điều vô lý nhất nhưng đã, đang và sẽ mãi xảy ra. Ở Ucraina những ngày hôm nay là thí dụ sống động nhất. Ngày mai là ngày Thương binh Liệt sĩ 27-7, tôi lại nhớ về những người bạn từng chung chiến hào, lại nghĩ về điều vô lý nhất của cuộc sống con người: Chiến tranh, nên lại muốn đăng những bài này: ĐÊM ĐẮP MỒ BẠN TRONG RỪNG Tưởng nhớ Khu, Thinh Tưởng như đất không muốn nhận về lòng mình Người lính trẻ chưa đầy 19 tuổi Lưỡi cuốc chúng tôi bật trên đá sỏi Đêm rừng sâu mưa rơi giọt ngậm ngùi Những nhát cuốc làm đau nhói tim tôi Đời trai trẻ chưa từng chôn người chết Nay lại đi chôn thằng bạn thân thiết Mưa ướt đất rừng, Khu ơi lạnh lắm không? Chúng tao chôn mày đầu gối phương Nam Trên mảnh đất súng mình vừa ran nổ Còn mặt hướng về ngôi sao Bắc Đẩu Quê hương chúng mình ở phía ấy Khu ơi! Rừng Miền Đông 1974 Viết năm 1983 (Cầu La Ngà) ĐÊM XÂY CHỐT Chúng tôi xây chốt bên cầu La Ngà Cả màn đêm chỉ vài chấm sao vời vợi Nhát cuốc chim va vào muỗi cắm vào đá sỏi Mồ hôi rơi làm mặn giọt sương đêm Rừng miền Đông 1974 Viết năm 1983 CHIẾN TRANH! SỰ VÔ LÝ NÀO NHƯ THẾ? Sau nhiều năm Những người lính Mỹ trở lại Việt Nam Đi tìm mộ những người mình giết Tìm gặp những người vợ mất chồng Mẹ mất con Và sững sờ thấy những giọt nước mắt mãi tuôn chảy Sau nhiều năm Những người lính Mỹ trở lại Việt Nam Còn bộ đội ưu tú của Việt Nam được chọn đi thăm Mỹ Những kẻ thù ngày nào giờ gặp lại nhau hoan hỉ Rồi nồng nhiệt ôm nhau Và ân hận Và tha thứ Và hứa hẹn Chắc cũng sẽ vậy thôi Những Serbi, Bosnia Những Russia, Chesnia Những tôn giáo, những mầu da… Còn bây giờ thì họ đang bận Khạc lửa vào đầu nhau! 30-6-1995 (Tập Đêm thiêng) LẠI VẪN CHIẾN TRANH Đã hai mươi năm ta ra khỏi cuộc chiến tranh Vẫn có đêm mơ bị bao vây, săn đuổi Vẫn mơ thấy bạn bè thuở 19 tuổi Máu chúng mày làm bỏng đất Miền Đông! Nhưng sao chiến tranh vẫn nơi này, chiến tranh vẫn nơi kia? Đêm đêm trên màn hình vẫn ùng oàng đạn nổ Đàn ông, đàn bà, cụ già, em nhỏ… Mặt đất này máu nóng hổi vẫn loang! Vẫn cứ như ngày nào vô lý thế chiến tranh! Trái Đất nhỏ nhoi vẫn ngày ngày sinh ra kẻ ác Đến bao giờ mới hết đi cơn khát? Dù máu đổ ra đã triệu triệu con người! Bỗng lại vang lên, vang lên bất ngờ Căn phòng nhỏ lại ùng oàng đạn pháo Chiến tranh ở đâu mà màn hình như ướt máu? Tôi vội vàng cầm ngay giẻ đi lau! 10-1995 (Tập Đêm thiêng) |
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét