Mình là nhà thơ mà cứ nói chuyện... chó má nghe ra nó không nhã lắm. May thay trong văn chương đã có một cậu vàng bất hủ của cụ Nam Cao, sau dựng phim do cụ Kim Lân đóng lão Hạc chủ của nó, cái cậu vàng khôn đến độ, được chủ yêu thương đến độ, nhưng rồi vì túng quẫn, vì đủ thứ trái ngang của cuộc đời, cậu đã bị chủ là lão Hạc lừa bán, chao ơi là cái con mắt cậu vàng...
Giờ, khắp thôn cùng hẻm vắng cho tới đô thành phố thị nước ta, chỗ nào cũng có... trộm chó.
Con chó tính kinh tế tưởng nó nhỏ nhưng cũng không nhỏ, cũng tiền triệu đấy, ấy là chỉ nhìn theo phía riềng sả mắm tôm, chứ nhìn theo hướng nâng niu bế ẵm nó hàng chục, thậm chí đến hàng trăm triệu.
Thế mà giờ người ta, cả phía làm luật lẫn phía đánh bả câu trộm (thực ra là không trộm, mà là cướp, cướp công khai), đều quy nó về... riềng mẻ mắm tôm...
Nên trộm cướp chó tràn lan, chính quyền bắt rồi lại thả. Vậy thì... dân phải xử.
Bao nhiêu thằng trộm cho chết còng qoeo, người dân lương thiện nhưng thù quá, cái tụi bắt chó trộm, giờ thành thủ phạm giết người, đi tù. Còn bọn trộm chó, đứa này bị đánh chết, đứa kia... xông lên.
Rồi chúng công khai đánh trả chủ chó, giết người luôn. Và để quy tội được chúng, không phải là dễ dàng gì, thế là cứ như đánh bùn sang ao. Đến trưởng công an xã còn bị bọn trộm chó chém xối xả phải vào viện cấp cứu thì nó còn ra cái nhẽ gì nữa.
Nhiều người bảo: tội là từ cái bọn hay... ăn thịt chó. Nói thế cũng tội, bởi con chó với người An Nam xưa nay chỉ có mấy việc: trông nhà, dọn vệ sinh cho em bé, và là... thực phẩm. (Nhớ hồi sơ tán về nông thôn, em bé nằm trên giường ị, chủ chỉ cần kêu: êu êu, thế là chú vàng nhảy lên giường, liếm chiếu rồi liếm đít em bé, chả tốn giọt nước nào, tối vẫn lăn ra chiếu ấy ngủ, nhưng thi thoảng có em bé trai bị ngoạm nhầm... Hoặc chủ nhật mưa mưa nào đấy mấy bác HỢP (ban chủ nhiệm Hợp tác xã) tê tê buồn buồn rủ nhau đánh chén, mua 1 con chó trong làng, mang ra lò gạch xử trảm và chén ngoài ấy để... dân không biết, nó nhã và lịch sự chứ không nhồm nhoàm nhộn nhạo đâu nhé, ăn xong ngậm tăm rồi về, coi như là vừa đi thăm đồng). Thế nhưng suốt hàng ngàn năm nay, trộm chó nó đâu có rầm rộ như giờ. Có thể cũng có, nhưng là chỉ lẻ tẻ đâu đấy, những con chó chạy pháo, từ làng này sang làng khác, chứ còn đi bắt chó trộm như một nghề, như một lẽ sống, một chân lý thoát nghèo, bất chấp phẩm hạnh nhân cách, bất chấp cả mạng sống... như giờ thì chỉ có thời này mới có.
Con chó nó không chỉ là con chó, bây giờ ấy. Nó là bạn của con người. Như nhà cháu nhé, con Bin nó quan trọng hơn ông chủ nhiều. Ông chủ có thể không ăn vài ngày không ai hỏi, mất ngủ mấy đêm không ai để ý, đi đâu cả ngày không ai biết, 3 ngày không tắm cũng không bị nhắc... nhưng Bin thì khác, nhất cử nhất động cũng bin ơi bin hỡi bin hời... Vậy mà đứa nào bắt nó đi, hình dung tiếp nhé...
Thế tức là phải xử lý tận gốc.
Thế nhưng gốc là gì, xử như thế nào, nhà cháu không phải chính quyền ạ, nhưng vẫn bày ra dăm bảy cách được, có điều không phải là giờ, từ từ đã...
Bin đây ạ:
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét