VỚI U19...

Mình công nhận, đây là lứa cầu thủ rất tốt, còn có tốt nhất không thì phải chờ, bởi bóng đá chúng ta đã có đến mấy lứa cầu thủ vàng, đều phải trên 20 mới phát tiết hết, các cháu giờ mới dưới 19, chờ là đúng rồi, còn ung còn chột còn rơi còn rụng, còn đủ thứ để các cháu có thể trở thành những chân sút thứ thiệt...

Các cháu còn trẻ quá. Hồi mình chừng ấy tuổi, đã làm được gì, mà giờ các cháu phải gánh trên vai mình sứ mạng quốc gia, tình yêu Tổ Quốc, Tổ quốc sau lưng, tức là các cháu... đằng trước, hòn tên mũi đạn đấy.

Sướng thì có sướng, nhưng phong các cháu lên thành những Messi, Maradona, Pirlo... thì, có khi lại làm hại các cháu.

Mình có đọc đâu đó kể rằng, lúc cả sân Mỹ Đình đồng thanh vỗ tay hô Công Phượng Công Phượng thì cháu đã cứng chân, đá không được. Và cháu cũng rất sợ có sự chia rẽ trong đội, bởi công của cả đội mà mỗi cháu được đồng thanh gọi tên. Người lớn thế kia chứ.

Hôm qua thua Nhật là phải, vô cùng phải, không có gì phải tiếc, phải buồn. Sự tiếc sự buồn, thậm chí cay cú nó chứng tỏ mình... hoắng, mình không biết mình là ai. Ngày thắng Nhật có thể đến, thậm chí là đánh bại Braxin, Pháp, Đức, Anh, Achentina... nhưng chưa phải bây giờ, chưa bao giờ là bây giờ, người  tỉnh táo phải biết điều ấy, và bình tĩnh đón nhận và chờ đợi. Thua Nhật 0-1 là thắng lợi rồi, lẽ ra phải cười chứ nhỉ?

5 năm trước các cháu đang như thế này mà giờ được như thế là quá giỏi rồi, còn đòi gì nữa nhỉ?




Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét