Đọc chữ của ông cũng nhiều, xem người ta viết về ông cũng lắm, thấy rất nhiều ý kiến đối nhau, chọi nhau, có khi đến căng thẳng, thấy đây là một con người kỳ lạ, nhưng lại nghĩ mỗi anh mỗi việc chắc chả bao giờ gặp nhau, thôi thì biết nhau kiểu văn kỳ thanh thế. Một hôm đẹp trời có số điện thoại lạ, rồi một giọng rất to, gấp gáp: Khải đây, Khải Ozone đây, chào người anh em, tớ hay đọc cậu, và thích. Hôm nay vớ được số điện thoại, gọi làm quen nhé. Nếu có dịp ra Hà Nội thì gọi tớ, hoặc tớ đi lang thang đâu sẽ gọi nhau… rồi cụp phát cũng bất ngờ như khi gọi.
Tất nhiên là tôi dạ rối rít, rồi cũng lưu số đàng hoàng, nhưng bụng vẫn nghĩ, thì lưu thế chứ chắc già đã gặp…
Cách đây 2 hôm, điện thoại tôi báo có Email đến, mở ra, một dòng tin nhắn từ một email lạ: “chào anh ah. Bác Khải OZON đang ở Playku, Anh vui lòng gọi điện ngay cho bác theo số 0904183670 nhé anh.Cảm ơn anh rất nhiều ạ.Trân trọng.”. Sau mới biết, địa chỉ email này là của một doanh nghiệp lớn, anh ta mời ông Khải vào để… mắc điện. Mời một tiến sĩ vật lý nổi tiếng vào để mắc điện, tay chủ này chơi ngông và ông Khải cũng… ngông.
Rồi tôi cũng kịp ngồi cà phê với ông, kịp nghe rất nhiều chuyện… trên trời dưới biển của ông dù thời gian khá ít… Và dẫu là lần đầu tiên gặp nhau, mà nói chuyện với nhau khiến vợ chồng chủ doanh nghiệp Dương Hùng Đỗ cứ tưởng như đã quen đã thân tự kiếp nào…
Đấy là một người có sự đam mê kỳ lạ với khoa học, với những phát minh, dẫu là nhỏ nhất. Có vẻ như cái gì ông cũng biết, đến nỗi khi tôi đưa ảnh ông ngồi với tôi lên facebook của tôi thì có 80 phần trăm người comment khen ông, ca ngợi ông hết lời, còn 20% thì bảo là ông… nổ. Tôi kể với ông, ông cười khà khà, muốn nổ phải có thuốc súng chứ? Và cũng qua các comment tôi cũng mới biết ông còn là người khởi xướng dùng bảng màu xanh không lóa thay cho bảng đen mà hầu hết các trường học đã được xây dựng khang trang ở khắp Việt Nam đều có… Cũng có comment mách tôi rằng ông đã giúp cho Đà Nẵng cái công nghệ cá cơm rút xương. Trời ạ, gà rút xương, vịt rút xương, thậm chí đến lươn rút xương còn khả dĩ, chứ những con cá cơm lớn hơn que tăm một tí, một cân hàng nghìn con, mà cũng rút xương được thì quả là kỳ tài…
Có 2 việc khiến ông nổi hơn cồn và cũng đang gây tranh cãi hiện nay, một là dùng Ozone chữa bệnh, và 2 là dùng đèn compact khử khuẩn, khử khói và khử mùi. Đã từng có những bài báo gay gắt việc ông tuyên bố chữa khỏi bệnh chân tay miệng cho trẻ em cũng như chữa tôm cho bà con Bình Thuận. Nhưng qua những cuộc điện thoại liên tục ông nhận được khi ngồi với tôi và cả tin nhắn mà tôi được đọc, thì nhân dân, chủ thể chữa bệnh của ông, lại rất tin tưởng và muốn nhờ cậy ông. Họ cám ơn ông. Và không chỉ bệnh cho người, cho tôm, ông còn chữa bệnh cho tiêu, cà phê. Nên ông kể lên máy bay rất nhiều người nhận ra ông, hỏi ông lại vào giúp dân chữa bệnh à? Và, cũng ông kể, giờ mà về Chư Sê, rất nhiều bà con nông dân sẽ đón ông, vì ông đã chữa bệnh cho tiêu của họ rất hiệu quả. Mà không chỉ chữa bệnh, ông giúp họ bảo quản hạt tiêu. Có nhiều cách bảo quản, và vẫn bị mốc, riêng cách ông Khải, không mốc. Và cũng chính ông đã giúp bà con bảo quản Thanh long xuất khẩu sang Hà Lan, Bưởi sang Mỹ. Hôm qua tôi chứng kiến cú điện thoại giục ông nhanh ra Hà Nội để lên Lạng Sơn giúp bảo quản quýt để đánh ngược sang Trung Quốc. Đích thân chủ tịch tỉnh Lạng Sơn mời ông. Mà bà con nông dân, họ rất thiết thực và tình cảm, ai giúp họ, họ nhớ ơn suốt đời…
Như đã nói, chuyến này lên Pleiku là ông đi theo lời mời của một chủ doanh nghiệp cũng quái kiệt như ông, ông Dương Hùng Đỗ. Ông này vừa bỏ tiền ra mua cái máy mấy tỉ bạc, chỉ cần soi vào đất là biết nó đang thiếu gì, thừa gì, để con người điều chỉnh. Ông Đỗ có một hệ thống nhà máy phân ở khắp nước, nghe nói làm ăn rất được, và giờ ông lên Pleiku bỏ tiền mua nguyên nhà máy xi măng của tỉnh. Nhà máy này một thời là lá cờ đầu của ngành công nghiệp Gia Lai, ông giám đốc như một điển hình thấy hội nghị nào cũng có mặt. Giờ nó nằm một đống, thoi thóp trong mịt mù bụi. Và ông Đỗ lên mua lại, dự tính sẽ đầu tư tiếp 500 tỉ mua một công nghệ tốt nhất thế giới về làm, nghe nói đến khói của loại xi măng này cũng được thu lại để… xuất khẩu. Ông Khải được mời vào chỉ để truyền nghề… mắc điện. Tôi hỏi có lãng phí không khi mời một ông tiến sĩ vật lý vào chỉ để… mắc điện. Cả 2 ông khà khà cười rất “tâm đầu ý hợp”: sao lại phí, chỉ ông Khải mới biết mắc bóng màu gì ở đâu cho hợp, ví dụ chỗ nào bụi thì mắc bóng gì, chỗ nào nắng thì bóng gì. Và trên hết, nó tiết kiệm điện kinh khủng. Cái bóng LED này (giơ cái bóng như bóng bình thường có thêm sợi râu lên) sáng gấp 4 lần bóng compact cùng loại, giá chỉ bằng 1/6 bóng cao áp thủy ngân thì việc gì không thay. Và cứ tưởng cái bóng này phải mua ở đâu, nhập nhiếc thế nào, ông Khải tuyên bố: Người Gia Lai có thể tự làm tự mắc được, tất nhiên có sự tư vấn của ông. Nguyên liệu chính thì phải nhập, còn lại 90% là làm lấy. Chính vì thế mà ông nhờ tôi giới thiệu thêm cho mấy trại gà, trại lợn nuôi với số lượng lớn để ông đến thăm và tư vấn cho họ mắc điện, vừa tiết kiệm, vừa khử khuẩn, vừa chữa bệnh vân vân các loại… Thì ra cách đây mấy tháng, ông Khải đã vào lắp một cái bóng đèn LED cho ông Đỗ ở Đăk Lăk, các cái khác lần lượt cháy, riêng cái của ông Khải vẫn còn, và đấy là nguyên cớ của chuyến đi này.
Nói gì thì nói, trong khi các trí thứ khác của chúng ta chủ yếu là ngồi phòng lạnh nghiên cứu khoa học hoặc đề ra các chính sách… trên trời, thì hình ảnh một ông già hơn 70 tuổi, bằng tiến sĩ thứ thiệt, lặn lộn đi hết vùng sâu này vùng xa khác, sát cánh với người nghèo phổ biến cho họ từng chi tiết nhỏ nhặt nhất của kiến thức để áp dụng vào đời sống thì chẳng phải là một hình ảnh quá đẹp ư. Ông quan tâm đến gì? bệnh chân tay miệng, bệnh tôm, bệnh cà phê, tiêu, tiết kiệm điện vân vân, và mới đây, ông bảo, Ebola mà vào Việt Nam, ông chữa xong béng. Chả biết ông thật hay đùa nhưng trông mặt ông đầy nghiêm túc chứ không hể hả như lúc ông bảo tôi: em mang bóng đèn này về thắp ở nhà vệ sinh, nếu thấy có côn trùng vào hay có mùi gì thì cứ phôn cho anh mà… chửi? Tôi mang bóng ông cho về thắp một đêm, hôm sau vợ xui: anh hỏi bác Khải xem bán chỗ nào, mua thay hết bóng trong nhà đi (phụ nữ rất tinh, họ thấy ngay cái lợi trước mắt là một bóng ấy có thể thay được mấy bóng Neol về độ sáng nên “quyết” luôn như thế). Tôi thật thà kể với ông, và kết quả, ông lại… đau khổ lôi trong va ly ra tặng tôi thêm 1 bóng nữa, vì ở chỗ tôi ở chưa bán…
Nhưng cũng nói thật, vẫn cứ lợn gợn khi thấy ai gọi đến hỏi bệnh gì ông đều… nhận lời chữa, chỉ bằng Ozone, tất nhiên. Ngay tôi, sau khi ngồi với ông, lúc về cũng hớn hở trên tay một chai nước Ozone- có thể vừa uống vừa rửa, “cái mặt em cũng cần phải rửa cho nó sáng hơn, ra Hà Nội anh sẽ gửi thêm cho em mấy can nữa, bằng đường xe khách”- ông hể hả. Tôi bị viêm họng hạt mạn tính, đã uống nước của ông 2 hôm nay rồi, đúng cách ông dạy, thấy có vẻ vẫn… chưa bớt ho. Nhưng tôi hiểu, bệnh phải hợp thuốc và thuốc còn hợp người nữa, nên vẫn uống và… lắng nghe cơ thể… Với lại, chữa bệnh, chiếm đến 50% là nhờ vào hiệu ứng tâm lý…
Ngồi một lúc chừng hơn tiếng đồng hồ tôi chứng kiến hai mươi ba cuộc gọi cho ông nhờ diệt virus, vi khuẩn, nấm mốc, bào tử… mà phần lớn là người không quen từ khắp nơi trong nước, mà tiếng ông thì to, cứ như quát người nghe, thế nhưng đôi mắt thì hấp háy trông rất tình. Vậy nên tôi… tha, trả ông về với đống điện đóm ở công ty ông Đỗ. Trên ô tô tiếng ông vẫn oang oang: Tớ đi thế này không phải vì tiền, cũng không phải danh, vì tớ… đủ rồi, mà cái chính là để tìm học trò, tìm người chuyển giao. Bà con ở bất cứ đâu mà có trâu bò bị lở mồm long móng, lợn heo bị tai xanh, gia cầm bị cúm… cứ a lô tớ, 48 tiếng sau là tớ sẽ gửi nước trị bệnh vào, bảo đảm khỏi…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét