Một bức tranh mô tả cảnh thu hoạch nội tạng từ người còn đang sống và hậu quả kinh hoàng của nó đối với những người tập Pháp Luân Công bị giết chết, cũng như đối với những người gây ra những tội ác rùng rợn này. Tranh của: Sitsian Dong (Xiqiang Dong)
Mới đây, Minghui.org, trang web chính thức của môn tập thiền Pháp Luân Công, đã đăng một câu chuyện về một khía cạnh mới của nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức và các chương trình ghép tạng ở Trung Cộng.
Trong 15 năm qua, những người tập thiền Pháp Luân Công ôn hòa bị đàn áp ở Trung Cộng. Cuộc đàn áp bao gồm việc bắt giữ, bỏ tù, tra tấn, cưỡng bức lao động và thậm chí thu hoạch nội tạng từ những người còn đang sống. Pháp Luân Công là một môn tự tu luyện khí công truyền thống và cao cấp của Trung Cộng. Môn tập lần đầu tiên được truyền ra công chúng ở Trung Cộng năm 1992 và đã có tới 100 triệu người theo tập vào thời điểm mà Đảng Cộng sản Trung Cộng (ĐCSTQ) ra lệnh cấm năm 1999. Môn tập không có việc kiểm soát tập trung và có nhiều người theo tập hơn cả số Đảng viên của ĐCSTQ, vì thế Đảng đã trở nên đố kỵ và ra lệnh cấm.
Chính sách thu hoạch nội tạng sống hèn hạ này không chỉ nhằm vào những người tập Pháp Luân Công, mà còn các tín đồ Cơ Đốc giáo, người Duy Ngô Nhĩ và những người bất đồng quan điểm. Việc này đã được ghi chép lại một cách kỹ lưỡng bởi một số người, bao gồm nguyên Thứ trưởng Ngoại giao Canada David Kilgour. Cái cớ là dùng nội tạng của các tù nhân bị kết án hiện không còn tác dụng nữa – ở một thành phố lớn có khoảng 50 vụ tử hình, nhưng có 1.000 ca phẫu thuật ghép tạng. Người Trung Cộng về mặt văn hóa không tin vào việc hiến các nội tạng của mình, vậy thì những nội tạng đó ở đâu ra?
Hiện nay, thảm kịch thu hoạch nội tạng này có một sự thay đổi lớn, với việc cảnh sát ở Trung Cộng ĐỘT NHẬP VÀO NHÀ của những người theo tập Pháp Luân Công để lấy máu xét nghiệm. Không nghi ngờ gì nữa rằng việc đó là để cho vào cơ sở dữ liệu của các nạn nhân tiềm tàng của nạn thu hoạch nội tạng:
Hình minh họa
“Cảnh sát trên khắp Trung Cộng đang ập vào nhà của những người tập Pháp Luân Công và bắt ép họ cho mẫu máu để thành lập một cơ sở dữ liệu ADN, theo một bản báo cáo được đăng tuần trước trên một trang web về nhân quyền. Người ta tin rằng cảnh sát đang tiến hành xét nghiệm để mở rộng danh sách những chủ tạng tiềm tàng và nội tạng của họ có thể bị cưỡng bức thu hoạch.
Một bài viết ngày 19 tháng 7 trên trang web Minghui.org của Pháp Luân Công đã liệt kê hơn 25 vụ việc, một số trong đó liên quan đến tới 10 người tập, ở các tỉnh Liêu Ninh, Quý Châu, Hà Bắc và Hồ Nam, cũng như ở Bắc Kinh. Những tỉnh này nằm phân tán về mặt địa lý, trải dài từ vùng đông bắc xa xôi của nước này cho đến khu vực phía Tây Nam .
Trong một vụ việc điển hình, những người tập Pháp Luân Công báo cáo rằng cảnh sát đột nhập vào nhà họ và lấy máu trong khi họ không đồng ý, đôi khi một cách cưỡng bức.”
Dựa trên những báo cáo được gửi ra ngoài Trung Cộng đó, việc này hiện đang trở thành một sự bất công còn nghiêm trọng hơn nữa.
Như Thời báo Đại Kỷ Nguyên đưa tin hồi tháng 7 năm ngoái, trong khi phỏng vấn ông Ethan Gutmann, tác giả của cuốn sách mới xuất bản về thảm kịch này ở Trung Cộng với tiêu đề “Cuộc tàn sát”.
“Ngành y tế ở Trung Cộng thực chất là đã rút lại tất cả các tuyên bố của họ về việc cải cách thu hoạch nội tạng hồi tháng 3, vì vậy việc chọn thời điểm có vẻ phù hợp,” ông Gutmann viết trong một thư điện tử. “Nếu thông tin của trang Minghui là đúng, thì tình hình này ở Trung Cộng đang xấu đi nhanh chóng.”
Ông Matas (luật sư nhân quyền quốc tế người Canada, cộng sự của ông Kilgour trong cuộc điều tra nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức từ những người tập Pháp Luân Công ở Trung Cộng – chú thích của người dịch Anh-Việt) đã suy đoán rằng chiến thuật mới để thu thập dữ liệu của những người tập này có thể liên quan đến việc đóng cửa các trại lao động ở Trung Cộng vào cuối năm 2013.
“Điều đó nghe như một sự điều chỉnh theo việc đóng cửa các trại lao động này,” ông Matas nói.
“Trước kia họ chỉ cần giam những người tập này trong những trại lao động để giữ họ như một ngân hàng nội tạng. Nếu chính quyền có thể làm việc đó, thì họ không cần phải giữ những người tập trong các trại giam nữa.”
Hình minh họa
Tôi đã nói chuyện với ông Gutmann ở bên ngoài Hội nghị Ghép tạng Thế giới tại San Francisco một vài tháng trước và hỏi ông là việc này so sánh với điều đã được làm đối với những người Do Thái cũng như những người khác trong Thế chiến II như thế nào. Ông bảo tôi rằng “trước khi có tin này thì tôi không chắc là tôi có thể nói với ông rằng nó đã đạt đến mức độ của Đức Quốc xã, nhưng với những thông tin mới về việc lấy mẫu máu của những người tập Pháp Luân Công tại nhà này ở Trung Cộng thì việc đó có thể dễ trở thành một Holocaust nữa.” (Holocaust là sự thảm sát người Do Thái dưới thời Đức Quốc xã – chú thích của người dịch Anh-Việt)
Xin hãy chia sẻ bài viết này với các bạn bè của bạn trên Facebook và các mạng xã hội khác, vì nó sẽ giúp chấp dứt tội ác này. Bạn được khuyến khích truyền rộng toàn bộ bài báo này, chỉ cần bạn để một liên kết tới những nguồn tin gốc trong bài báo này và đến trang Before It’s News.
Trung Cộng: Cựu bác sĩ thực tập ở bệnh viện kể lại việc thu hoạch nội tạng sống
“Ông Wang” đứng để chụp ảnh ở Toronto , Canada . Bức ảnh được chụp gần đây. Là một bác sĩ thực tập ở Trung Cộng vào những năm 1990, ông Wang nói ông đã chứng kiến việc thu hoạch nội tạng từ một người còn sống.
Ông Wang (tên nhân vật đã được thay đổi) đã sống ở Canada trong nhiều năm, nhưng chỉ mới gần đây ông mới dám bước ra kể lại một chuyện đau lòng mà ông đã trải qua khoảng 20 năm trước ở Trung Cộng: là một bác sĩ thực tập trẻ tuổi, ông đã bị bắt phải tham gia vào việc mổ lấy nội tạng của một người vẫn còn đang sống.
Nhiều thập kỷ qua, chính quyền Trung Cộng, đặc biệt là hệ thống bệnh viện quân y đã sử dụng nội tạng lấy từ những tù nhân bị tử hình (sau năm 2000 thì bao gồm cả các tù nhân lương tâm Pháp Luân Công) để cung cấp cho những bệnh nhân Trung Cộng và nước ngoài giàu có. Ngoài ra, từ lâu đã có nghi vấn rằng trong một số trường hợp, những ca mổ này đã được thực hiện trong khi nạn nhân vẫn còn sống – vì để đảm bảo tạng có chất lượng cao nhất.
Note: Hình trong bài này là minh họa
Gần đây ông Wang đã kể lại cho Thời báo Đại Kỷ Nguyên sự việc sau. Câu chuyện đã được biên tập cho ngắn gọn và rõ ràng, và thêm các tiêu đề.
Sự việc xảy ra vào những năm 1990. Hồi đó tôi là một bác sĩ thực tập tại Khoa Tiết niệu, Bệnh viện Đa khoa Quân đội Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh, Trung Cộng. Một hôm, bệnh viện nhận được một cuộc gọi điện thoại từ Quân khu Thẩm Dương, yêu cầu các nhân viên y tế ngay lập tức thực hiện một nhiệm vụ quân sự.
Nhiệm vụ quân sự bí mật
Vào buổi chiều, trưởng bộ phận của tôi bắt đầu điểm danh. Sáu nhân viên được gọi, bao gồm hai y tá, ba bác sĩ và tôi.
Chúng tôi được lệnh phải ngừng việc liên hệ với bên ngoài, bao gồm cả gia đình và bạn bè, kể từ đó cho đến khi nhiệm vụ kết thúc. Chúng tôi không được phép giữ hay sử dụng bất cứ công cụ thông tin liên lạc nào, như điện thoại chẳng hạn.
Chúng tôi bước vào một chiếc xe tải đã được cải tiến, và trước xe chúng tôi là các xe quân sự chở đầy binh lính có vũ trang. Những xe quân sự này có đèn để dẹp đường, và chúng tôi đi rất nhanh. Các cửa sổ của xe chúng tôi được che bằng vải xanh nước biển nên chúng tôi không thể thấy xe đang đi đâu.
Cuối cùng chúng tôi đến một nơi được bao quanh bởi các ngọn núi. Nhiều binh lính đang đứng gác ở đó. Một sĩ quan quân đội đón chúng tôi, và chúng tôi được sĩ quan này cho biết rằng chúng tôi đang ở một nhà tù quân sự gần thành phố Đại Liên.
Thu hoạch thận sống
Sáng hôm sau, sau khi một y tá đi theo hai người lính đi lấy một số mẫu máu, chúng tôi được lệnh lên xe. Chúng tôi dừng lại ở một chỗ mà tôi không biết. Những binh lính có vũ trang vây quanh xe chúng tôi.
Ngay sau đó, bốn người lính khiêng một người đàn ông vào trong xe, và để anh ấy lên một cái túi nhựa màu đen dài khoảng 2,1m.
Hai bàn chân của người đó bị trói chặt vào nhau bằng một loại dây đặc biệt, chắc và rất mảnh như sợi khiến nó cắt vào thịt của anh ấy. Anh ấy bị trói chặt xung quanh cổ, hai cánh tay bị trói ra sau lưng, và sợi dây đó kéo xuống hai đùi – để không cho anh ấy vùng vẫy và cử động được. Vì nếu thay đổi tư thế, sợi dây sẽ cứa vào cổ. Cổ anh ấy đã bị một vết thương nặng, vì thấy máu ộc ra từ cổ họng.
Một bác sĩ bảo tôi giữ yên anh ấy. Khi tôi chạm vào hai đùi, tôi cảm thấy vẫn còn ấm.
Tôi nhìn thấy yết hầu anh ta đều là máu, máu đỏ tươi cứ trào ra, cả cái cổ máu chảy bê bết, nhìn không rõ hình trạng của miệng vết thương, nhưng khẳng định là có vết thương.
Lúc này, tất cả các bác sĩ và y tá thực hiện ca mổ đã nhanh chóng mặc áo phẫu thuật, kể cả mũ, khẩu trang, bao tay, chỉ để hở hai con mắt. Lúc đó tôi đóng vai trò trợ lý, phụ trách cắt đứt các động mạch, tĩnh mạch, thông ống tiểu. Y tá trưởng nhanh chóng dùng kéo cắt bỏ quần áo trên người anh ta, sau đó dùng dung dịch sát khuẩn tiến hành sát khuẩn toàn bộ phần bụng và ngực của anh ta 3 lần.
Lúc này, có một bác sĩ cầm dao phẫu thuật bắt đầu rạch một vết cắt lớn từ dưới xương sườn đến rốn, lúc ấy chân của anh ta đang co giật, cổ họng đã không phát ra tiếng. Sau đó, bác sĩ banh rộng khoang bụng. Lúc đó, cả máu, cả ruột đều trồi ra ngoài. Một bác sĩ khác đẩy mớ ruột đó qua một phía, rất nhanh đã lấy được một bên thận; vị bác sĩ kia phụ trách cắt bên còn lại.
Chỉ nghe thấy tiếng bác sĩ bảo tôi đi cắt các động và tĩnh mạch. Lúc đó có yêu cầu tôi lưu lại một đoạn để xét nghiệm đối chứng. Tôi vừa đưa dao ra cắt xuống, máu liền phun ra, trên người, trên tay tôi đều là máu. Huyết dịch vẫn đang vận chuyển, biểu thị người này vẫn còn sống.
Động tác của bác sĩ vô cùng thuần thục, tốc độ cực kỳ nhanh. Lúc đó hai bên thận trái và thận phải đã được lấy ra, quả thận đã nằm trong tay bác sĩ. Một y tá đem đến một chiếc hộp giữ nhiệt, những quả thận được đặt vào trong chiếc hộp.
Mổ lấy nhãn cầu sống
Đồng thời, vị bác sĩ ở phía đối diện bảo tôi đi mổ nhãn cầu. Tôi lúc ấy ngồi ở đó, nhìn sang gương mặt của nạn nhân…. Tôi nhìn thấy đôi mắt trợn ngược của anh ta vô cùng sợ hãi, không từ ngữ nào có thể diễn tả được ánh mắt ấy, nhìn tôi mà… sợ hãi! Không ngôn ngữ nào nói được về nỗi sợ ấy. Anh ta thật là có nhìn tôi, mí mắt vẫn còn động đậy, anh ta vẫn còn sống.
Trong đầu óc tôi trống rỗng, toàn thân run rẩy, bủn rủn bất lực, tất cả đều không động đậy được. Thật là đáng sợ!
Tôi nhớ lại trước đó, khi đón tiếp chúng tôi, vị sĩ quan kia có nói với người phụ trách: không đến 18 tuổi, đây là một cơ thể sống rất khỏe mạnh, chẳng lẽ là anh ta? Mổ lấy nội tạng sống, thật đáng sợ!
Tôi nói với vị bác sĩ nọ, tôi làm không nổi.
Lúc này, vị bác sĩ kia dùng bàn tay trái ấn đầu anh ta xuống sàn một cách đầy hung hãn, hai ngón tay giữ chặt mí mắt, tay phải cầm kềm cắt một cái, nguyên cái nhãn cầu được lấy ra ngoài.
Lúc đó, tôi không thể làm được gì nữa, tôi đang run rẩy, mồ hôi ướt đầm, trạng thái rất suy sụp…
Chờ đợi nội tạng sống
Xong đâu đấy, một vị bác sĩ gõ gõ vào tấm vách ngăn, người lính phụ xe dùng bộ đàm hô gọi, sau đó phía sau cửa xe tiến lại 4 binh sĩ, họ sử dụng một chiếc túi nhựa 2 mét khác để bỏ xác người vào trong. Lúc này, thân thể ấy đã không còn động đậy rồi, bọn họ kéo cái xác lên một chiếc xe quân dụng khác đã chờ sẵn bên ngoài.
Xe chúng tôi lập tức đóng cửa, khởi động. Tất cả những quần áo phẫu thuật, mũ, găng tay cao su đều vứt dồn lại một chỗ, đợi đến lúc về sẽ tiêu hủy. Chiếc xe đi theo sau xe quân dụng, nổ máy trở về rất nhanh.
Về đến nơi, chúng tôi đem nội tạng gửi đến bệnh viện. Ở đó đã có một đội bác sĩ phẫu thuật đứng đợi sẵn, bọn họ đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ tiến hành ca cấy ghép…
Tôi vốn đã không còn làm nổi một việc gì nữa, toàn thân bủn rủn vô lực. Chủ nhiệm thấy tôi như vậy, bèn để tôi nghỉ ngơi. Trong phòng nghỉ bên cạnh, tôi vẫn nhìn thấy được cảnh bọn họ đang làm phẫu thuật.
Tinh thần gần như sụp đổ
Bởi vì quá sợ hãi và hoảng hốt, tôi trở về nhà trong tình trạng toàn thân vô lực, bắt đầu phát sốt. Lúc mẹ tôi hỏi, tôi chỉ nói bừa một vài lý do đơn giản, mẹ tôi cứ tưởng chỉ là một ca phẫu thuật ngoại khoa phổ thông, nên cũng không thắc mắc gì. Tôi không dám nói điều này với ai, những người khác trong nhà đều không biết. Từ lúc ấy, tôi liền rời khỏi Tổng viện Lục quân Thẩm Dương.
Nhưng những dày vò ấy vẫn không thể nào chấm dứt. Một mặt, sự việc ấy là vô cùng đáng sợ, tôi chịu đựng không nổi sự chấn động ấy, tôi cũng không dám nhắc tới. Bản thân tôi cũng sợ bị Đảng Cộng sản Trung Quốc truy sát để diệt khẩu; lại thêm việc tận mắt chứng kiến một mạng sống bị giết dã man, nội tâm tôi bất an cực độ. Loại áp lực tinh thần vô hình này, khiến tôi đau đớn không dứt.
Trong một thời gian rất lâu, bất kể là ngày hay đêm, trước mắt tôi đều là cảnh tượng khủng khiếp ấy: bên trong chiếc xe bánh mì, tất cả các nhân viên y tế đều mặc một bộ đồ phẫu thuật màu trắng, găng tay cao su trắng, mũ trắng, khẩu trang trắng, chỉ để lộ đôi mắt. Trên đỉnh xe là ánh đèn cường quang chiếu xuống, dưới đó là một người đang bị mổ cắp nội tạng, là đồng loại của chúng ta, một sinh mệnh vẫn còn sống… đôi mắt của anh ta, đó là một sự thống khổ không lời lẽ nào nói hết được, ánh mắt sợ hãi, rất sợ hãi mà nhìn tôi…
Nội tâm tôi không thể chịu đựng được, nếu chưa từng trải qua thì không thể hiểu hết được. Trong một đoạn thời gian tôi cảm giác như mình bị điên, toàn bộ con người sụp đổ. Bao nhiêu năm trôi qua, là bao nhiêu năm tôi phải chịu giày vò từ nội tâm, nhưng cái ký ức khủng khiếp đó vẫn không phai mờ. Bao nhiêu năm nay, tôi không muốn đề cập, hay cố ý nhớ lại. Bởi vì vừa nhắc tới việc này tôi không thể khống chế chính mình, cảm giác như mình sắp đổ sụp.
Khi các kênh truyền thông nước ngoài tiết lộ về ân mưu mổ cắp nội tạng, tôi lập tức hiểu ra rằng: những sự việc này đều là thật, mà còn tồn tại rất sớm trong hệ thống quân đội của chính quyền Trung Quốc. Chẳng qua là, đến lúc Pháp Luân Công bị trấn áp, bọn họ đã có thêm một nguồn cung cấp nội tạng dồi dào nữa mà thôi.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét