SỰ THẬT MẤT LÒNG

Ngày càng ít người dám nói thật.

Và cũng ít người dám nghe nói thật.

Không nói thật tức là nói... dối. Kinh nhất là nói dối có bài, có hệ thống. Hôm nọ ông Trần Du Lịch nói chuyện, có một cán bộ cấp sở hỏi (câu hỏi cũ như trái đất nhưng nó vang lên ở hội trường nghe lại có vẻ mới): Thưa TS, các địa phương báo cáo GDP lên, nhưng đến lúc cộng lại thì lại... thấp hơn số báo cáo. Câu này ai cũng trả lời được, chả cần ông Trần Du Lịch. Nhưng có điều ngạc nhiên là, mọi người thấy đấy là... bình thường.

Thời mình đi học, lâu lâu cũng đã có bài khi có đoàn kiểm tra thì ai cũng giơ tay, nhưng chỉ vài bạn được cô hẹn trước, sẽ được cô gọi trả lời. Bây giờ té ra vẫn có. Và có khi còn trầm trọng hơn. Tất cả tốt nghiệp, tất cả khá giỏi. Có thánh mới thế. Ngoài thánh có... giáo dục Việt Nam.

Tức là từ còn là trẻ con, học sinh đã được khuyến khích nói... không thật.

Nên giờ thấy ai nói thật lại là thành... của hiếm. Thành... có vấn đề. Không thần kinh thì cũng... nhân thân ẩm ương.


Mình có 2 chục năm thỉnh giảng, nhiều học trò nhưng giờ chúng trưởng thành cả rồi, coi như bạn bè, chả coi đứa nào là trò.

Trong nghề viết, có mấy đứa nhận là trò mình dù mình chưa bao giờ dám làm thầy chúng, dù thi thoảng có góp ý chúng chút này chút kia, chọn hộ tập sách, gom bài gửi hộ báo này báo kia, vừa cho chúng có nhuận bút vừa cho chúng tự tin. Giới thiệu chỗ này chỗ kia cho chúng có danh...

Nhưng- không phải tất cả nhé- có đứa được in vài ba nơi, mặt vác lên trời, góp ý cho một chỗ sai, sửng cồ ngay: này, đừng lắm chuyện nhé, đây cũng nhà này nhà kia rồi nhé...

Các cụ nói cấm có sai: sự thật mất lòng. Nhưng các cụ nói từ thời con trâu cái cày rồi đến con người. Giờ đời sống khác rồi, mà té ra, cái tâm lý quái gở ấy vẫn còn...

Cứ thế, lúc nào mới mở mày mở mặt được hả giời?

Ngay blog này của mình, fb nữa, nhiều người thiện chí, và cả những kẻ dở hơi, thù dai nhớ lâu... vào comment chửi ầm ĩ. Mình đọc hết, và vui...

Định viết tí nữa về ông NSUT thất cơ lỡ vận nhưng vẫn muốn làm ông hoàng bằng một tư cách rất "bần cố nông" là muốn cả nước chung tay giúp để mua nhà "Sợ mình chưa đủ khả năng để mua nhà thì tạm thời phải đi ở chung cư chứ làm sao bây giờ. Nhưng mà kiếm chung cư nào tương đối rộng rãi một chút. Chứ nếu để ngân hàng nó sắp xếp cho mình, để mình ở chung cư mấy chục thước bằng cái phòng này thì kỳ cục quá...", nhưng thôi, tốn màn hình, hiihi...
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét