Nguyễn Văn Thịnh: KẺ CƯỚP KHÔN RANH. NGƯỜI NGAY KHÔN KHÉO

KẺ CƯỚP KHÔN RANH.
NGƯỜI NGAY KHÔN KHÉO
Nguyễn Văn Thịnh
{
      
   Khôn là một tính cách chưa hẳn là tốt cũng không là xấu. Cần thêm vào một từ đuôi (tiếp vĩ ngữ) sẽ rõ bản chất của tính khôn. Chẳng hạn bậc chính nhân lấy sự khôn ngoan, khôn khéo làm điều lợi lạc quần sinh, vạn sự thành; kẻ tiểu nhân lấy mẹo khôn ranh, khôn lỏi mưu lợi vặt hại người, chẳng thể bền. Chuyện cổ tích “cái chuông báo trộm” ở bên Tàu là bài học minh chứng về cái sự khôn.

   Chuyện rằng vào thời nhà Tống, ở tỉnh nọ xảy ra vụ trộm, khổ chủ mất một báu vật gia truyền rất quý, chấn động dân tình. Quan trị nhậm cho sai nha bắt giữ hết thảy cả chục nghi can. Qua khâu xét hỏi không ai nhận là thủ phạm và quá trình điều tra cũng không tìm ra manh mối. Mặc dầu khổ chủ và quan hứa sẽ trọng thưởng cho ai cung cấp tin tức khả dĩ lần dò ra tung tích. Nhưng vụ án vẫn nằm trên án thư quan trấn nhậm bởi chẳng ai ham món lợi nhỏ để chịu họa to!
   Nghe trình dân chúng đồn đại rằng tại ngôi chùa nọ có một cái chuông đồng cổ tối thiêng, khi có kẻ trộm sờ vào sẽ phát lên tiếng vang rất lạ. Quan nghĩ rằng kẻ trộm thật chẳng dại gì sờ vào chuông để tự chuốc vạ vào thân.  Đau đầu nhức óc, bán tín bán nghi, quan suy tính mãi rồi quyết thử xem sao. Sai nha mang kiệu đến thỉnh nhà chùa xin rước chuông về cầu thần linh phán xét. Tất cả nghi can được giải tới trước công đường. Với nghi thức rất trang trọng, quan cho kéo tấm bình phong để mọi người nhìn rõ chuông thần rồi quan cung kính dâng hương khấu đầu bái trước là hoàng thiên hậu thổ sau là chuông thần linh ứng minh xét chỉ đúng kẻ gian. Quan oai vệ ngồi trước án ra lệnh tắt đèn. Trong cảnh tối om, quan xướng tên từng nghi can tiến lên trước tấm bình phong đưa hai bàn tay áp vào chuông thần. Từng tên chuẩn lệnh. Trong sự im lặng nặng nề lần lượt tất cả nghi phạm thực hiện đúng nghiêm lệnh của quan. Hết lượt rồi mà chuông chẳng hề vang lên một tiếng! Khi các nghi phạm trở về đúng vị trí lúc đầu, quan lệnh thắp sáng đèn lên. Mọi người đều thất vọng thở dài. Đến nước này vẫn không tìm ra thủ phạm thì coi như là báu vật một đi không trở lại!
   Quan bật đứng lên nghiêm sắc mặt, lệnh cho tất cả nghi phạm xòe đôi bàn tay đưa ra để mọi người nhìn rõ. Giữa số người có đôi bàn tay bẩn đen lem lúa chỉ duy nhất một người có đôi bàn tay sạch nguyên. Quan đập bàn án chỉ mặt hắn chính là tên ăn trộm, lệnh bắt trói ngay giữa công đường! Người lương thiện như vàng không sợ lửa. Kẻ gian manh nào cũng có mưu kế ranh ma tránh lộ mặt ra. Trong bóng tối đen, chạm hay không chạm tay vào chuông, ai biết được? Nhưng tính khôn ranh của quân gian không qua mặt được vị quan khôn khéo. Bởi quan đã kín đáo cho thoa lớp bồ hóng mỏng lên tấm bình phong.
Việc làm tâm phục khẩu phục ấy lưu truyền, nhiều người biết. Tuy nhiên ở đời chẳng cái dại nào giống cái dại nào thì cũng có năm bảy đường khôn khéo. Đời nay chẳng ai dễ tin có cái chuông thần thiêng đến thế nhưng thiếu gì thứ khác thay chuông. Chẳng hạn trong vụ biển Đông đang rầm rập dậy sóng hôm nay, Trung Quốc bịa ra “đường lưỡi bò” mưu toan cướp không 80% diện tích biển Đông. Họ dùng quốc sách “lấy thịt đè người” lần lượt làm cho các nước như Việt Nam, Philippine, Malaxia, Brunei, Indonêsia điêu đứng hoang mang. Tuy nhiên thời đại ngày nay không hỗn mang như hàng ngàn năm trước. Loài người đã văn minh tiến bộ hơn nhiều. Để giữ gìn thế giới trong kỷ cương trật tự, nhân loại đã thông qua tổ chức Liên Hiệp Quốc đồng thuận đặt ra những điều ước, công ước lấy đó làm chuẩn mực xây dựng các mối quan hệ công bằng giữa các quốc gia lớn nhỏ. Để đảm bảo cho những thỏa ước được tôn trọng lại có những Tòa án quốc tế về từng lĩnh vực để khi cần sẽ đưa ra xét sử đặng có những phán quyết công minh. Cụ thể lĩnh vực biển đã có Công ước LHQ về luật biển (UNCLOS) năm 1982 mà CHND Trung Hoa với tư cách là một trong năm thành viên thường trực của HĐBALHQ đã đặt bút ký vào. Công ước quy định rõ ràng các điều căn bản để mỗi quốc gia xác định thế nào là: Đường cơ sở, Vùng nội thủy, Lãnh hải, Vùng tiếp giáp lãnh hải, Vùng đặc quyền kinh tế, Thềm lục địa, Đảo và quần đảo… rất chi là cụ thể.
Thế nhưng lòng tham làm tối con mắt, Trung Quốc càn rỡ chiếm bãi cạn Scarborough, xâm chiếm hải phận, ngư trường của Philippines đang bị khổ chủ kiện lên Tòa trọng tài thường trực (PCA) của Liên Hiệp Quốc. Mới đây để thực thi trách nhiệm của mình, Tòa La Haye yêu cầu Trung Quốc hạn tháng 12 năm nay phải hiện diện trước tòa trả lời khổ chủ về việc xâm phạm chủ quyền và quyền chủ quyền tại biển nhà của họ. Ra chỗ công đường giãi bày chính lý để chứng tỏ việc làm chính đại quang minh người ngay không ai từ chối. Nhưng bởi đuối lý, thầy trò “thiên triều” quen thói dùng “mẹo vặt” lừa người, ngang ngạnh tuyên bố không chấp nhận phiên tòa, nghĩa là chẳng cần phải ra đối chứng, giống như chuyện kẻ gian đời Tống không chịu đưa tay sờ vào chuông thần vậy! Giữ được bàn tay sạch thì lộ rõ tâm đen! Thế là cái mặt chuột lòi ra trước bàn dân thiên hạ! Ô hô!
Với người “láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt” Việt Nam, giới cầm quyền Trung Hoa trọng tình “lý tưởng tương đồng” đã “không ngừng tăng cường tin cậy chiến lược” bằng cách nghênh ngang đưa giàn khoan khổng lồ vào giữa biển nhà người ta thăm dò tài nguyên, kéo theo hàng trăm tàu thuyền đủ loại, dở thói côn đồ khiêu khích, hung hăng hăm dọa, giết người cướp của như lũ lâu la thảo khấu vùng sông nước lãng bạc thuở hồng hoang! Không người Việt Nam nào muốn chiến tranh nên bảo nhau hãy học ông cha mình dằn lòng nín nhịn. “Tránh voi chẳng xấu mặt nào”, nhà nước Việt Nam bằng nhiều hình thức khiêm nhường trước hết là dùng tàu thuyền chấp pháp nhắc nhở lũ đầu trâu mặt ngựa nách thước tay dao cần phải tôn trọng luật pháp quốc tế và kết hợp với các kênh quan hệ khác nhau kêu gọi nhà cầm quyền Trung Quốc phải tôn trọng những điều mà lãnh đạo hai bên đã thỏa thuận theo tinh thần 16 chữ vàng “Láng giềng hữu nghị - Hợp tác toàn diện - Ổn định lâu dài - Hướng đến tương lai”. Thế nhưng Trung Quốc đã lộ rõ ra là kẻ láng giềng “bất hảo”, vừa ăn cướp vừa la làng! Một mặt tại hiện trường vùng biển Hoàng Sa của Việt Nam, hàng trăm tàu thuyền quân sự, cảnh sát và dân sự của Trung Quốc ngày càng tỏ ra hung hãn ngang nhiên khui dò tài nguyên, vơ vét sản vật, manh động tấn công trực diện tàu thuyền, gây thương tích cho cán bộ chấp pháp và ngư dân Việt Nam. Trong khi người đứng đầu nhà nước ở Bắc Kinh lại giả đui giả điếc cười mím chi trơ tráo nói rằng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, biển Đông vẫn ổn định, Trung Quốc luôn kiên định chủ trương “trỗi dậy hòa bình”, cùng lúc tung ra những lời vu vạ điêu toa, biến sân nhà người thành nơi tranh chấp, biến công lộ thành lối ngõ nhà mình! Các nhà chính trị “thiên triều” luôn thủ sẵn bài võ gia truyền “tọa sơn quan hổ đấu”, như tên kẻ cắp khôn ranh chớp đúng thời cơ hành sự. Nhân lúc các đối thủ lớn Mỹ-Nga-EU đang giữ miếng nhau ở vùng độn Đông-Tây nhạy cảm Ucraine bên bờ biển Đen là dịp để con cháu Tần Doanh Chính ra oai tác quái khoa đao ở khu vực Thái Bình Dương xa xôi này. Những việc làm tàn độc phi nhân bất nghĩa ấy người Việt Nam nhiều đời từng thấm trải nên đâu có sợ. Sự kiện diễn ra ở biển Đông nhân dân thế giới đều cảm phục cách ứng xử kiên trì khôn khéo của nhân dân Việt Nam đang lâm nạn. Tuy nhiên như chiếc lò so, vật nén càng nặng thì sức bật càng cao!
Có là điều trớ trêu chăng, tại một quốc gia đã sản sinh ra những bậc thánh nhân như Khổng Tử, Lão Tử lại cũng sản sinh ra một lũ quái vật mặt người dạ thú từng làm cho nhân dân Trung Quốc và nhân dân các nước lân bang nhiều phen khốn khổ! Khổng Tử dạy rằng: “Bậc quân tử biết điều gì đúng và điều gì sai. Kẻ tiểu nhân chỉ biết điều gì có lợi”. Một quốc gia mà kẻ tiểu nhân nắm quyền hành tối thượng thật tệ hại biết bao! “Thầy viết sách, con đốt sách” điều gì sẽ đến? Chính lịch sử Trung Quốc đã chứng minh rồi!

                                       Tuần báo Văn nghệ TPHCM
Số 306 Thứ năm ngày 19 tháng 6 năm 2014  

Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét