MỘT NỮ THẦN GIÁNG THẾ

Tôi đã khá lâu không làm bài thơ nào. Gần nhất có lẽ là 4 câu này, cũng là một cách tôi nói về chuyện làm thơ: Tưởng đã hóa củi mục nơi góc vườn lạnh cóng/ Bỗng bất ngờ giữa một sớm tinh khôi/ Em là nắng, là mưa, hay tiết xuân ấm áp/ Để mầm yêu lại cựa quậy sinh sôi!
Có như vậy vì với tôi làm thơ quá khó, tôi không thể “sáng tác” những câu đèm đẹp, êm êm, giông giống thiên hạ được. Mỗi bài thơ của tôi phải có hình ảnh lạ, ý tứ độc đáo, phải không giống ai, nên mỗi bài thơ là cả một sự hoài thai, sinh nở. Mà thơ thì người ta lại đọc ít nhất, người hiểu và thấm được những tinh tế, cao sâu thì càng hiếm hơn. Vì vậy đâm ra ngại và nản. Tưởng không sao có thể làm thơ được nữa. Phải có một nỗi xúc động mạnh mẽ, một ấn tượng mạnh mẽ mới có thể làm cháy lại được hồn thơ đã nguội lạnh mà thôi. Thật may mấy ngày nay, đệ tử của cô Vũ Thị Hòa, người thì tập trung, người thì nhắc nhau, có người còn làm thơ nữa, nhân ngày cô dứt áo ra đi cứu nhân độ thế (4-2-2014). 
Có người nhắc tôi là nhà thơ sao không làm thơ tặng cô? Tôi mới giật mình nhớ thì ra mình cũng có thời từng xông pha ngang dọc trên trường thơ. Ừ thì viết, chỉ ngại bút lực không còn được như xưa, nhưng tấm lòng thành thì có thừa, tôi tin cô Hòa và đệ tử của cô sẽ hiểu. Sau đây là bài thơ, cả ngẫm nghĩ và viết ra, tôi mất đến cả 12 tiếng:
ĐÔNG LA
MỘT NỮ THẦN GIÁNG THẾ
Kính tặng Cô và các đệ tử của Người

Như viên ngọc đã trui rèn qua ngàn ngàn kiếp
Người đến với mảnh đất chữ S đầy đau thương này
Qua một tuổi thơ đói nghèo lam lũ
Đến việc cắp sách đến trường cũng chỉ là một giấc mơ

Mỗi bước đường trần, mỗi bước chông gai
Tần tảo ngược xuôi, đầu non, cuối bãi
Đông qua, hạ về nắng mưa dầu dãi
Từng bước hẹp dần trọn một kiếp tu

Rồi đến một ngày từ cõi cao xanh
Sứ mệnh truyền trao cứu nhân độ thế
Chồng bệnh liệt giường, bốn con nhỏ bé
Vẫn gạt lệ âm thầm dứt áo ra đi
Phải tại nơi những cánh rừng thăm thẳm xa kia
Đã thấu tận trời xanh tiếng kêu liệt sĩ
Tiếng kêu đến Cao Xanh cũng xót xa rơi lệ
Nên đã ban cho con Ngài quyền phép linh thiêng

Cái nhìn của Người xuôi ngược thời gian
Xuyên khắp không gian, khắp các gầm trời tìm kiếm
Những mảnh hình hài khắp nơi vương vãi
Những linh hồn vất vưởng cô đơn

Có thể dần vơi cái đau thịt nát, xương tan
Nhưng nỗi cô đơn mãi nhân lên nơi những cánh rừng
                                                                            hoang lạnh
Khi ngày trở về mãi lùi xa biền biệt
Khi mảy may dù chỉ một dấu tích chẳng còn

Chỉ có thôi con mắt của nữ thần
Giáng thế trong hình hài một người phụ nữ
Người phụ nữ hiền hòa hay cười, hay khóc
Bởi chúng sinh còn mê lạc đường trần

Rồi có một ngày đại phúc, duyên lành
Một kẻ phàm trần tội chồng, lỗi chất
Đến gặp Người như đến gặp ánh sáng
Một kẻ cứng đầu đã phải quỳ gối trước linh thiêng

Xin Trời Phật thương tình mà hãy phát quang
Con đường cứu nhân độ thế của con Ngài bớt
                                                   thác ghềnh, vực xoáy
Con nguyện ở bên Người như một vệ sĩ
Canh gác cho yên bình mỗi một dấu chân!
6-3-2014
ĐÔNG LA



Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét