Có mà nằm mơ cũng không nghĩ có một cuộc trao thưởng lạ đời đến thế. Lạnh lùng, vô cảm và... nhẫn tâm.
Một cuộc trao thưởng vô tiền khoáng hậu, không xúc cảm, không niềm vui, gượng gạo và cho xong.
Lại trước mặt những người mà các chị này tố cáo. Có thể những người ấy đã bị đình chỉ rồi, không có mặt ở đấy, nhưng còn bao người khác, còn những hệ lụy.
Ngay đến số tiền lẻ đến 2 chục nghìn cũng nói lên một thái độ rất gượng gạo.
Có thể nghĩ thế này chăng, cái guồng ấy- chả cứ chỉ ở BV Hoài Đức, mà ở nhiều nơi- nó đang êm ro chạy, các chị này khuấy lên, thế rồi, trong thế chẳng đặng đừng nhận lệnh của bí thư thành ủy, phải khen thưởng các chị. Và họ đã bày ra một cuộc khen thưởng vô tiền khoáng hậu như thế.
Đấy là kiểu khen cho chết. Câu này nói về những người hoắng, khen những người hoắng cho chết luôn. Nhưng vận vào đây, nó hơi giảm tính u mua đi, nhưng tăng tính bi kịch.
Thì rõ ràng là bi kịch mà. Bi kịch của ngành y tế.
Những giọt nước mắt trên chắc chắn không phải vì sung sướng khi được giấy khen kèm 320 nghìn đồng |
0 nhận xét:
Đăng nhận xét