TRƯA NÀY



có buổi chiều không phải hoàng hôn…
-----------

          thôi em đi trời đã trưa rồi
          cây phượng trăm năm mải rụng hoa góc phố
          vạn người qua mấy người ngồi lại
          những mất còn những buồn vui



          thôi trưa rồi em phải đi thôi
          những muộn phiền rồi tan vào gió
          trái ngang gửi lại
          mây mùa này xơ xác
          con đường nơm nớp hoa rơi



  có tháng năm như tiếng thở dài
  lòng thon thót những điều vô cớ
  nhói lên nỗi đau câm lặng
  cứ giật mình mỗi lúc chợt nhau



 trưa rồi em nắng rối giữa thu
 sông đẫm nước bờ xanh như nỗi nhớ
 con thuyền mỏng lướt về đâu đó
 lơ đãng nào ai đã kịp xưa



 thì vẫn trưa rồi nhưng không muộn
 bóng huyền trâm vừa chớm sang hè
 tiếng chân bước như là vô định
 có buổi chiều không phải hoàng hôn…
 

Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét